Tôi muốn hỏi Tống Từ, rốt cuộc chuyện là thế nào?

Thế nhưng bây giờ có tám cặp mắt đang nhìn chằm chằm ở đây, tôi không cách nào mở miệng được.

Và suốt khoảng thời gian sau đó, tôi vẫn không thể tìm được cơ hội để nói chuyện.

Đợi qua thêm một lúc nữa, tôi đã lên giường nằm.

Bởi vì chỉ còn lại hai cái giường, tôi và Tống Từ buộc phải tách ra.

Tôi ngủ ở phía bên trái cạnh vách tường, kế bên là một cô gái tóc ngắn.

Tống Từ ngủ ở bên phải cạnh vách tường, kế bên là chàng trai vừa nãy đã lên tiếng trêu chọc anh.

Có lẽ do tốt nghiệp quá lâu, khó khăn lắm mới được gặp mặt một lần cho nên mọi người đều rất vui mừng.

Tám người bọn họ bao gồm cả Tống Từ nằm trên giường cùng nhau trò chuyện, chẳng ai có ý định đi ngủ cả.

Do tôi không thân với họ, nhất thời cũng không thể hoà nhập vào câu chuyện được.

Có lẽ cô gái bên cạnh cũng nhận ra điều này.

Cô ấy xoay người hỏi tôi: “Cô và Tống Từ đang hẹn hò phải không?”

Vốn dĩ tôi muốn nói là phải, nhưng đột nhiên lại nhớ đến thái độ vừa nãy của Tống Từ.

Tôi bỗng có chút do dự.

Cô gái tóc ngắn thấy tôi khó xử, liền cười hì hì nói: “Tôi là bạn cùng bàn của Tống Từ, Chu Tiểu Vân, cô xinh đẹp như vậy, có lẽ là cậu ta đang theo đuổi cô rồi, nhưng cô chưa nhận lời đúng không?”

Tôi ngượng ngùng cười đáp lại, không muốn nói tới chủ đề này nữa.

Chẳng biết Chu Tiểu Vân không nhìn ra hay thế nào, cô ấy đột nhiên lại kể tôi nghe về chuyện trước đây của Tống Từ.

“Tống Từ là người như vậy đấy, cô đừng tin vào lời nhảm nhí của cậu ta. Có lẽ cô không quen với Tôn Văn Văn, cô dâu của buổi tiệc lần này, lúc còn đi học cô ấy là hoa khôi lớp chúng tôi, ngày trước Tống Từ rất thích cô ấy nhưng Tôn Văn Văn không ưng cậu ta, cậu ta thì lại bám chặt lấy Tôn Văn Văn không buông, tôi nói cô nghe, đừng thấy ngoài mặt cậu ta dịu dàng như vậy, thật ra tính tình vô cùng cực đoan. Lúc trước khi đang học, tôi không cẩn thận đặt hộp bút trước mặt cậu ta, cô đoán xem cậu ta làm thế nào, cứ thế trực tiếp đập vỡ hộp bút của tôi luôn, khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.”

Thật sự không cần cô ấy phải nói, lần này sau khi quay về tôi cũng định sẽ chia tay với Tống Từ.

Nếu nói anh ta tính tình cực đoan, thì trên đường tới đây tôi cũng đã nhìn ra rồi.

Nhưng đối với Chu Tiểu Vân trước mặt đây, dù sao cũng là lần đầu tôi gặp mặt cô ấy, vẫn còn hơi xa lạ.

Tôi cũng không định sẽ nói những thứ này với cô ấy, nên chỉ tuỳ tiện đáp lại qua loa mấy câu.

Chu Tiểu Vân thấy tôi không muốn nói chuyện lắm thì cười hề hề hai tiếng, sau đó xoay người đi, nhập hội trò chuyện cùng những người khác.

Tôi cứ thế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, cũng hoàn toàn quên mất chuyện mười hai giờ đêm hồn ma quay về.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, là do bị Chu Tiểu Vân đánh thức.

Lúc đó trong phòng đã tắt đèn.

Cô ấy lay tôi dậy, thấp giọng nói: “Cô có thể đi vệ sinh với tôi không, một mình tôi đi có hơi sợ.”

Lúc đó tôi cảm thấy Chu Tiểu Vân rất kỳ lạ.

Rõ ràng tôi với cô ấy không thân thiết, người ngủ bên phía còn lại cạnh cô ấy có lẽ là bạn cùng lớp với cô ấy.

Cô ấy không gọi bạn cùng lớp, ngược lại gọi tôi đi cùng, nghĩ thế nào cũng không hợp lý.

Tôi dứt khoát quay lưng lại với cô ấy, vờ như không nghe thấy.

Chu Tiểu Vân lại gọi tôi hai tiếng, tôi vẫn không đáp lại cô ấy lần nào.

Có lẽ cô ấy cũng bỏ cuộc rồi, một mình bật đèn pin điện thoại lên rồi bước xuống giường, lần mò trong bóng tối đẩy cửa, dè dặt bước ra ngoài.

Đêm tối ở vùng quê cực kỳ lạnh lẽo.

Cửa vừa mở, một cơn gió lạnh buốt lập tức ùa vào trong.

Hai cánh cửa gỗ bị gió thổi đập qua đập lại, vang lên tiếng kẽo kẹt.

Tôi cũng tỉnh táo lại đôi chút, mò lấy điện thoại ở dưới gối, nhìn thử giờ trên màn hình.

[11: 59: 05]

Tôi nhớ đến lời bà nội nói mười hai giờ đêm ma quỷ sẽ từ cõi âm quay về, tôi tò mò đi xuống giường, nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cái gọi là nhà vệ sinh, chỉ đơn giản là một cái lán cỏ hình tam giác được dựng lên ở góc sân.

Có mấy tấm ván gỗ bao xung quanh, miễn cưỡng có thể che chắn được người bên trong.

Mượn ánh trăng, tôi từ bên này nhìn sang, còn có thể nhìn thấy trong khe hở của tấm ván gỗ có một cái bóng đen đang lắc lư qua lại.

Nhưng tôi nhìn hồi lâu, cũng chỉ nhìn thấy Chu Tiểu Vân, chứ không hề thấy ma quỷ trở về gì đó như lời bà nội nói.

Nghĩ đến việc bà nội không ngừng nhắc nhở tôi phải tìm một ngôi nhà trốn đi, tôi bất lực lắc đầu.

Có lúc bà nội đã quá tin vào những lời đồn đoán mê tín đó rồi.

Tôi còn đang nghĩ vậy thì chính ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận gió thốc tới, toàn bộ lá cây rơi rụng trên mặt sân đều bị thổi dạt sang bốn góc.

Sau khi gió lặng, trên khoảng sân sạch sẽ như có bóng ma quét qua vậy, lần lượt xuất hiện những dấu chân ướt nối tiếp nhau.

Vô số những cái bóng từ hư vô hiện ra.

Bọn họ như thể vừa từ dưới nước mò lên, từ đầu đến chân đều ướt sũng.

Mặc dù đang đứng ở đó, nhưng mỗi người đều phồng ngực khom lưng, hai mắt vô hồn.

Quần áo trên người bọn họ không phải là đồ người sống mặc, mà là loại áo liệm màu xanh đen viền vàng, thêu hoa văn màu đỏ tươi.

Cảnh tượng kỳ quái trước mắt khiến tôi lại nhớ đến lời bà nội từng nói.

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thời gian hiển thị trên đó [00: 00: 00].

Mười hai giờ đêm ngày rằm tháng bảy, ma quỷ trở về, đừng đứng ở bên ngoài nếu không sẽ bị đưa về cõi âm.

Nhớ đến lời căn dặn của bà nội trong điện thoại, cộng thêm cảnh tượng kỳ dị bên ngoài, cuối cùng tôi cũng tin trên đời này thật sự có ma.

Chính ngay lúc này, trong lán cỏ ngoài khoảng sân nhỏ truyền đến tiếng thở dài của Chu Tiểu Vân.

Ngay sau đó là tiếng kéo khoá trượt dài.

Lòng tôi thầm nghĩ không hay rồi, Chu Tiểu Vân sắp bước ra ngoài!

Quả nhiên giây tiếp theo, cánh cửa gỗ bên trong chầm chậm mở ra.

Những hồn ma đang lang thang trong sân như bị thứ gì đó hấp dẫn vậy.

Đồng loạt quay đầu nhìn về hướng của Chu Tiểu Vân.

Bước chân xiêu vẹo hết lướt sang trái lại ngã sang phải, từng bước từng bước vây lấy cô ấy.

Chu Tiểu Vân vẫn không nhận ra bất cứ điều gì, cô ấy xoa bụng, miệng lẩm nhẩm bước về phía tôi.

Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán tôi.

Do dự không biết có nên vẫy tay với cô ấy, khuyên cô ấy quay trở lại nhà vệ sinh hay không.

Nhưng nếu tôi đứng dậy, bị những hồn ma trong sân phát hiện ra thì phải làm sao?

Ngay lúc tôi còn chưa thể quyết định được, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn trên ô kính cửa sổ.

Khi chiếc đèn pin trên tay Chu Tiểu Vân vô tình rọi lên cánh cửa sổ trước mặt tôi.

Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa, tôi đã nhìn thấy.

Trên chiếc giường phía sau lưng tôi, có mười cỗ thi thể được treo lên bằng dây thừng.

Cả người họ cứng đờ, mũi chân chĩa thẳng xuống sàn.

Trên mặt họ đều đang mỉm cười, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi sợ hãi ngồi phịch xuống đất.

Quay đầu lại nhìn, phía sau lại chẳng có gì cả, những người đó vẫn còn đang nằm trên giường.

Ánh mắt tôi quan sát lần lượt từng người một, mãi cho đến chiếc giường cuối cùng, tôi lập tức giật bắn.

Tống Từ đã đi đâu?

Giường của anh ấy không có ai, chăn cũng bị tung ra.

Tôi bước tới sờ thử, khăn trải giường lạnh băng không có hơi ấm, Tống Từ đã rời khỏi giường được một lúc rồi.

Tôi lại bước tới chỗ cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trên khoảng sân trước mặt, những bóng ma cả người ướt sũng kia đã biến đâu mất.

Nhưng kỳ lạ là, hình như cũng không thấy Chu Tiểu Vân nữa.

Nghĩ đến lời bà nội nói, tôi sợ đến sống lưng lạnh toát.

Chẳng lẽ là….Chu Tiểu Vân và Tống Từ, đều bị những hồn ma đó đưa về cõi âm rồi sao?

Lúc còn đang suy nghĩ, tôi bỗng nhìn thấy bên trong chiếc BMW của Tống Từ hình như vẫn còn sáng đèn.

Tôi do dự vài giây, quyết định ra ngoài xem thử.

Lúc này đã qua ngày mới được năm phút, thời gian âm hồn quay về đã trôi qua được năm phút.

Cửa âm phủ đóng lại rồi, lúc này ra ngoài có lẽ sẽ không sao.

Tôi nắm chặt bức tượng Chung Quỳ trước ngực, đẩy cửa, chầm chậm bước ra sân.

Trước tiên tôi đi đến bên cạnh xe của Tống Từ, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Cửa xe không khoá, bên trong không có người, chỉ có đèn xe đang mở.

Tôi tiện tay tắt đèn, đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn lắm, hình như trong xe thiếu mất thứ gì đó.

Tôi suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra rồi.

Là con dao rựa mà Tống Từ hay mang bên người.

Con người của anh ấy rất nóng nảy, ngày thường khi ra ngoài rất hay gây chuyện với người khác, cho nên vẫn luôn mang theo dao bên người.

Trên đường chúng tôi đến đây vẫn còn nhìn thấy con dao này mà.

Giờ đây, con dao lại biến mất.

Muộn thế này Tống Từ mang dao đi đâu?

Đột nhiên, có người vỗ mạnh vào vai tôi: “Này!”

Tôi theo phản xạ có điều kiện, hất bàn tay đó ra, giọng một người phụ nữ kêu đau từ phía sau lưng truyền tới.

Tim tôi đạp loạn xạ, thấy Chu Tiểu Vân đang đứng ở trước mặt, xoa mu bàn tay, không vui hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Nhận ra người đến là cô ấy, tâm trạng của tôi dần ổn định lại, bèn đáp: “Cô làm gì thì có, nửa đêm nửa hôm chạy lại vỗ vai tôi làm gì, muốn hù chết người hả?”

Chu Tiểu Vân có chút oan uổng nói: “Tôi thấy cô cứ đứng ngẩn người ra, tưởng cô bị mộng du.”

Tôi cau mày, liếc nhìn cô ấy mấy cái: “Vừa nãy cô đi đâu vậy?”

Chu Tiểu Vân đáp: “Đi vệ sinh, đi được nửa đường sau đó mới nhớ ra không mang theo giấy nên tôi quay đi tìm giấy vệ sinh.”

Tôi vừa nghe xong liền thở phào một hơi.

Cô ấy quả thật may mắn, quay đi một chuyến, vừa hay trốn được đám âm hồn kia.

Lúc này, cửa lớn trong sân vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Tôi quay đầu nhìn về hướng đó, vừa hay nhìn thấy cửa lớn bị đẩy hé ra một chút.

Một bóng đen thận trọng lách mình từ khe cửa bước vào.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play