Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết (Từ chương 51)

Chương 52


3 tháng

trướctiếp

Chương 52

Thi Tử Tất hạ tầm mắt, có chút không nỡ nhìn. Khi Thẩm Tu Chỉ bôi xong rượu thuốc, nàng lập tức cầm lấy vải trắng trong tay, không nói hai lời liền băng bó cho Thẩm Tu Chỉ.

Thẩm Tu Chỉ thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ hơi đưa tay, duy trì khoảng cách nhất định, phong thái của người quân tử khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hai người đứng dưới tán cây, nàng má hồng e thẹn, chàng cao lớn thẳng tắp tựa ngọc thạch, ngũ quan và khí chất đều thuộc hàng thượng phẩm, nhìn qua trông cực kỳ tương xứng. Lá khô bay lượn trong không trung, tạo thành một bức tranh cảnh đẹp ý vui.

Cảnh tượng này nhìn từ góc độ nào cũng thấy thân mật, ấm áp, nhưng Thẩm Tu Chỉ lại nhìn về phía xa xăm, tựa như đang suy tư. Trước kia ở trong thôn hắn đều bệnh đến mơ hồ, thế nên không có nhiều thời gian để nghĩ về vụ thảm sát trước đó, bây giờ đệ tử Phù Nhật Quan lại xuất hiện trước mặt hắn, cứ nghĩ đến những đệ tử đã chết trước đó, lòng hắn nhất thời trở nên nặng nề.

Hành tung của hắn vốn dĩ bất định, người khác không thể nào tìm ra ra hắn một cách dễ dàng như vậy, trừ phi có ai đó cố ý tiết lộ…

Thần sắc liền trở nên ngưng trọng, đột nhiên nhận thấy một ánh mắt cực kỳ mạnh mẽ nhìn về phía mình, một quả cầu lông xù xì đang ngồi xổm cách đó không xa, nó ngẩng cái đầu to lớn của mình lên, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Thẩm Tu Chỉ:....?

Nhìn thấy miếng thịt này, Tự Ngọc cảm thấy trong lòng vô cùng ủy khuất và phẫn nộ. Nàng vất vả nuôi nấng hắn bao lâu nay, mỗi ngày đều tận tâm tẩm bổ cho hắn, thậm chí còn dự định về sau mỗi ngày chỉ ăn một tí xíu để bảo vệ mạng sống cho hắn, nhưng không ngờ hắn nói đi liền đi như vậy! 

Nếu biết trước như vậy, ngay từ đầu nàng nên ăn sạch luôn cho rồi, như vậy cũng không cần phải băng đèo vượt suối mệt nhọc tìm kiếm. Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn chễm chệ ăn no uống say, nào phải chịu qua khổ cực như thế. Tên quái thai ngàn năm này là thứ đầu tiên khiến nàng mệt mỏi như vậy. 

Tự Ngọc càng thêm tức giận, những sợi lông trên đầu đều dựng ngược cả lên, nhìn thấy Thẩm Tu Chỉ, nàng tức đến trợn tròn cả mắt.

Thi Tử Tất băng bó xong vết thương trên tay Thẩm Tu Chỉ, ngước mắt thấy Tự Ngọc, lộ vẻ kinh ngạc, “Con thú nhỏ này làm sao lại ở đây vậy?”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía quả cầu lông xù đó. 

Tự Ngọc thấy vậy, lại càng căng thẳng, lông trên đầu vì đã chạy suốt dọc đường mà rối bù cả lên, có vẻ rất tàn tạ,  bên ngoài dữ dằn như vậy nhưng thực chất nội tâm nàng lại rất yếu đuối.

Tử Hàn kéo ngựa đến, nhìn một cái liền thấy Tự Ngọc, lập tức chạy lại gần, “Cầu nhỏ!” 

Tự Ngọc nghe tiếng liền quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ là ai, đã bị người ta một tay nâng bổng lên cao.

Tử Hàn đưa tay cẩn thận ôm lấy cái đầu to của nó, nhận ra quả thật là con thú nhỏ kia, lập tức hưng phấn hét lên, "Cầu nhỏ à, đúng thật là ngươi rồi! Chỉ nhỏ bằng cái móng tay vậy mà  lại tìm được đến tận nơi này cơ đấy! 

Tự Ngọc bị hắn hét đến văng cả nước bọt vào mặt, không nhịn được liền cúi đầu chùi chùi lên tay áo hắn, những thứ khác đều có thể cho qua, dù sao trước đây mưa gió gì bà đây cũng chịu quen rồi, thế nhưng cái thứ như là nước bọt kia vẫn là không thể nào chấp nhận được nha. 

Bị nhổ nước bọt thực sự là sự sỉ nhục lớn đối với những linh thú như bọn họ. Trong quá khứ, trước cửa đền thường rất nhộn nhịp, và cũng thường có những phàm nhân nhổ nước bọt vào những vị hàng xóm "cao quý" của nàng. Đó là lần duy nhất nàng tận mắt chứng kiến miệng lưỡi của những bụi cây hoa lá kia, tất cả bọn chúng đều giống như phát cuồng, chửi như tát nước đến tổ tiên đời thứ 30 của người ta, chửi câu sau tuyệt đối không hề lặp lại câu trước.

Cả nửa tháng trời, nàng ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ, chúng vẫn cứ chửi rủa không hề ngừng nghỉ... Tuy là một chú sư tử đá, nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi dày vò như vậy. 

Tử Hàn thấy cái đầu lông xù cứ liên tục cọ cọ vào tay mình, sự thân mật này khiến trái tim hắn bất giâc trở nên mềm nhũn, cũng không biết lại nghĩ đến điều gì, mắt ươn ướt, giọng nói cũng trở nên buồn bã hơn: “Đáng tiếc các huynh đệ không thể gặp lại ngươi nữa rồi.”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy, cũng trở nên im lặng, vẻ mặt hết sức trầm trọng. 

Thi Tử Tất cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, sau một hồi im lặng mới lên tiếng an ủi: "Tử Hàn, đừng quá đau buồn, mười hai tên hoà thượng đó đã bị sư huynh giết chết, cũng xem như đã báo được thù cho họ rồi, nếu họ biết được chúng ta như thế này, chắc chắn họ sẽ không yên lòng".

Tử Hàn cố kiềm chế nước mắt, gật đầu, rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu mềm mại của Tự Ngọc đang cọ vào tay mình, nghĩ tới nó chắc hẳn đã không ăn gì trong suốt cả chặng đường, vội vàng đi lấy lương khô. 

Thi Tử Tất thấy thần sắc Thầm Tu Chỉ vẫn rất ảm đạm, đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: “Sư huynh, đừng quá đau buồn, dù sao huynh cũng đã cố gắng hết sức rồi, sư phụ cũng bảo ta khuyên huynh đừng quá tự trách bản thân, có những việc là do số mệnh, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức.” 

Thẩm Tu Chỉ vẫn giữ vẻ mặt trầm trọng, không biết có nghe lọt lời nào của Thi Tử Tất hay không, chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đi về phía xa.

Thi Tử Tất là một người thông minh, thấy Thẩm Tu Chỉ rời đi, cũng biết hắn muốn một mình yên tĩnh, liền không đi theo nữa. 

Thẩm Tu Chỉ đứng một hồi lâu mới có thể điều chỉnh lại được tâm trạng, nhìn về phía trước, khu rừng này thông ra bốn phương tám hướng. Lúc này không còn la bàn trong tay nữa, buộc hắn phải càng cảnh giác hơn.

Tử Hàn bẻ một miếng lương khô đút cho vật nhỏ đang nằm trong tay mình, nhưng nó vẫn ủ rủ nhắm mắt, chẳng có chút gì gọi là muốn ăn. 

Tử Hàn sờ sờ cái bụng xẹp lép của nó, quả thực trong bụng nó trống rỗng, hoàn toàn không có gì cả. Hắn vội vàng muốn đi tìm thức ăn cho nó, nhưng cũng không dám hỏi sư huynh, sợ phải trì hoãn thời gian đi đường của mọi người.

Hắn chỉ còn cách ôm lấy cái đầu to của nó an ủi, “Cầu nhỏ à, gắng ăn một chút đi, nếu không ăn gì cả, ngươi sẽ bị đói đấy. Ăn chút ít thôi cũng được.”

Tự Ngọc thấy hắn quả thực đang rất lo lắng cho mình, liền miễn cưỡng mở miệng cắn một miếng, lờ đờ nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Tử Hàn thấy vậy rất mừng, tủm tỉm xoa đầu nó, “Ngoan lắm, ăn thêm vài miếng nữa, đến nơi tiếp theo, ta sẽ kiếm đồ ăn ngon cho ngươi.”

"Chẳng lẽ ngươi lại muốn đem cái thứ này đi cùng nữa sao? Chúng ta hiện tại không còn chỗ để mang nó theo nữa, không lẽ ngươi định cưỡi ngựa ôm nó?" Vưu Li nhìn không vừa mắt, thấy hắn lại muốn mang theo con vật bẩn thỉu này, lập tức lên tiếng phản đối, giọng tuy đã kiềm chế hơn trước, nhưng vẫn rất hung hãn, không cho phép người khác phản bác. 

Vừa ôm nó vừa cưỡi ngựa chắc chắn là điều không thể, hơn nữa họ phải nhanh chóng lên đường, căn bản là không có cách nào mang theo Tự Ngọc.

Tử Hàn cũng biết không thể mang theo, nhưng hắn lại thực sự không đành lòng bỏ lại quả cầu lông nhỏ này, trong lòng vô cùng lưỡng lự.

Thẩm Tu Chỉ sau khi đã xác định được phương hướng khởi hành, từ xa chậm rãi quay lại, "Không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi."

Thi Tử Tất và Vưu Li nghe vậy liền cõng đồ đạc lên ngựa, chỉ có Tử Hàn vẫn ôm Tự Ngọc không chịu đi, “Sư huynh, vậy còn quả cầu lông nhỏ này...” 

Thi Tử Tất mở miệng, nghiêm giọng nhắc nhở: “Tử Hàn, chính sự quan trọng.”

Tử Hàn bị người trong lòng nói vậy, hắn tựa như  đứa trẻ chưa lớn, trong lòng vô cùng khó chịu, muốn buông Tự Ngọc nhưng lại sợ mất mặt. 

Vưu Li biết hắn đang nghĩ gì, thấy vậy không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, tuy trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng miệng lại không dám nói ra những lời cay nghiệt.

Thẩm Tu Chỉ cuỡi ngựa đến, nghe vậy liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn quả cầu lông đang ở trong tay hắn, thấy hắn thực sự thích nó, không như những lần trước nói lời quá nghiêm khắc nữa, chỉ mấp máy môi lên tiếng: “Bây giờ chúng ta không thể mang theo được, hãy để nó tự đi vậy, sang đoạn đường tiếp theo chúng ta sẽ đi đường thủy, nếu nó có thể theo kịp thì chúng ta sẽ đem nó đi cùng, được chứ?” 

Tự Ngọc nghe vậy, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, tình trạng hiện tại của nàng như vậy lại hoàn toàn không khiến họ động lòng thương hại, liếc nhìn sang hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

Tử Hàn liền hiện lên nét mặt mừng rỡ, không ngờ sư huynh lại đồng ý, lập tức đáp ứng và đặt thứ nhỏ bé trong tay xuống, nghĩ rằng cách xa thế này mà nó vẫn có thể theo đến, chắc chắn lần này nó cũng sẽ đuổi kịp.

Tự Ngọc vừa được đặt xuống đất, cảm thấy số phận của mình ngang đây đã được định đoạt, liền nằm rệu rã trên mặt đất, cái đầu to của nó gục xuống trông vô cùng chán nản. 

Thân hình nhỏ bé của nó nằm lọt trong đám lá khô, chỉ trong chốc lát đã bị những chiếc lá từ trên cây rơi xuống che khuất.

Tử Hàn nhấc cái chân của nó lên, cũng hơi lo lắng, chỉ bằng bộ vuốt tí xíu này, liệu có theo kịp hay không, “Cầu nhỏ này, ngươi nhất định phải tìm được chúng ta đấy!”

Tự Ngọc cũng không biết có nghe thấy hay không, mềm oặt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có mấy sợi lông trên đầu là hơi lung lay. 

Những người khác đều đã lên ngựa và bắt đầu di chuyển, chỉ còn một mình Tử Hàn. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng rời khỏi Tự Ngọc và trèo lên lưng ngựa. 

Thẩm Tu Chỉ đi ngang qua quả cầu lông xù thì liếc xuống nhìn nó một cái, nhưng lại bị nó liếc ngược lại một cái hung tợn. Hắn hơi giật mình, thấy nó cúi đầu không thèm để ý, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục lên đường.

Tiếng roi vun vút vang lên, móng ngựa đạp lên lá vàng bay lả tả, rất nhanh đã che phủ thân hình nhỏ bé của Tự Ngọc.

Nét mặt tàn nhẫn của nàng ẩn hiện sau lớp lá khô, nếu hắn đã khó chơi như vậy, thì đừng trách nàng sau này ăn sạch hắn! 

Tử Hàn liên tục quay đầu lại, cái đầu to tướng bị lá khô phủ lên không nhúc nhích, tốc độ của ngựa quá nhanh, chỉ trong chốc lát hình bóng của quả cầu lông nhỏ đã biến mất khỏi tầm nhìn. 

Trong thị trấn, tiếng người ầm ĩ, rất nhiều đoàn thương nhân qua lại buôn bán. Ở bến cảng, những con tàu to lớn đang neo đậu để dỡ hàng, hoặc đang chuẩn bị lên đường rời đi. Trên đường lớn, những gánh hàng rong, những khách bộ hành, những người lái buôn kẻ đến người đi vô cùng tấp nập, khắp nơi đều vang lên những tiếng chào hàng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Cả đoàn rất nhanh đã tới trước cửa khách điếm, Tử Hàn xuống ngựa, thấy phía sau không có gì cả, không thấy bóng dáng của con sư tử nhỏ, trong lòng liền cảm thấy hụt hẫng, chắc vừa nãy chỉ là tình cờ gặp được nó thôi, sau này sợ rằng không thể gặp lại nữa rồi.

Thi Tử Tất thấy vậy liền lên tiếng an ủi: “Tử Hàn, chúng ta vào đi, nó chắc đã tìm được chỗ tốt rồi.” 

Hiếm khi mỹ nhân lên tiếng an ủi như vậy, làm sao Tử Hàn không kinh ngạc và xúc động, vô cùng nghe lời gật đầu lia lịa, theo những người khác vào trong khách điếm.

Thẩm Tu Chỉ một mình đi tới bến cảng điều tra tình hình, sau khi quay lại, vừa xuống ngựa thì thấy từ xa một cái chấm nhỏ đang chạy về phía này, càng đến gần càng nhìn rõ đó là một thứ có bộ lông xù đang chạy tung bay trong gió.  Những cái chân nhỏ dưới cái đầu to tướng di chuyển vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt hắn, thở hổn hển như vậy chắc là mệt không chịu nổi rồi. 

Lúc đầu gặp nhau có thể chỉ là tình cờ, nhưng bây giờ thì có vẻ không phải là tình cờ nữa rồi.

Thẩm Tu Chỉ không rõ là thái độ gì , nhìn quả bóng lông ở trước mặt, nó chỉ đứng yên như thể đang đợi hắn làm gì đó.

Hắn khẽ dời tầm mắt, bước vào trong khách điếm.

Trên mặt của chú sư tử nhỏ toàn là vẻ oán hận, âm trầm nhìn theo bóng lưng của hắn, sau đó đi từng bước nhỏ theo sau hắn, nó mệt đến nỗi gần như thể không di chuyển nổi với cái đầu to tướng, đầu cúi gằm xuống, thậm chí bộ lông đang chà trên mặt đất mà cũng không thèm để ý. 

Thẩm Tu Chỉ vào trong khách điếm, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là con vật nhỏ đó, nó uốn éo cái mông, lắc lư cái đầu to đi theo phía sau hắn. 

Thẩm Tu Chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, cố ý đổi hướng đi, cái đầu to tướng kia cũng thay đổi hướng đi, không ngừng chạy theo phía sau hắn. 

Hắn dừng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn nó với vẻ nghi hoặc.

Tự Ngọc thấy hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, không rõ vẻ mặt hắn bây giờ là thế nào , nàng cũng sững sờ trông giây lát, mấy ngày nay bỗng dưng lại quên mất người này tâm tư nhạy bén, giết yêu quái cũng không buồn nhíu mày lấy một cái. Nếu hắn biết nàng là yêu, không chừng chưa kịp ăn hắn, đã bị bóp chết rồi.

Tự Ngọc nghĩ vậy, vội vàng mở miệng kêu nhẹ một tiếng, giọng rất yếu ớt, rồi e sợ cúi đầu lẩn đi chỗ khác, vẻ cẩn trọng lo sợ này rất đáng thương, dường như sợ hắn lại bỏ rơi mình, đôi mắt ướt át khiến người ta xót xa.Tử Hàn bước ra khỏi phòng thấy quả cầu lông, vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên ôm Tự ngọc vào lòng rồi xoa xoa đầu nó, “Cầu nhỏ, ta biết ngươi sẽ theo kịp mà!”

“Sư huynh, huynh nhìn này, nó đã tự mình đến được đây rồi, chúng ta có thể cho nó đi cùng chứ?”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy, chỉ liếc qua nó một cái và lạnh lùng nói: “Buổi tối để nó ở ngoài, đừng mang vào trong phòng.”

Tử Hàn nghe vậy lập tức gật đầu, đợi Thẩm Tu Chỉ rời đi, vội vàng ôm lấy thứ lông lá có cái đầu to tướng này, phấn khởi nói: “Nghe rồi chứ, sư huynh đồng ý để ngươi ở lại rồi.”

Nhưng đáp lại hắn chỉ là đôi mắt mệt mỏi thẩn thờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp