Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết (Từ chương 51)

Chương 53


2 tuần

trướctiếp

Chương 53

Đến tối, Tử Hàn làm theo lời của Thẩm Tu Chỉ, tạm thời làm một cái ổ nhỏ đặt ở cửa phòng cho nó, vuốt ve cái đầu mềm mại xù xì và nói: "Cầu nhỏ, ngủ ngon nhé, đừng đi lung tung, nếu có chuyện thì hãy gọi ta."

Tự Ngọc nằm rũ rượi trong chiếc ổ nhỏ, ngoan ngoãn không kêu một tiếng, đợi sau khi Tử Hàn vào phòng, nó mới ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh, bên trong vẫn còn sáng và thấp thoáng bóng người hiện trên ô giấy dầu cửa sổ.

Tự Ngọc đứng dậy, quan sát khắp nơi một lượt. Căn khách điếm này có hai lầu, Thi Tử Tất và Vưu Li ở lầu trên, như vậy sẽ bớt đi hai người giúp hắn.

Nhưng lại có rất đông người qua kẻ lại, bên cạnh là Tử Hàn cũng rất phiền phức, nếu như muốn ăn Thẩm Tu Chỉ mà không gây ra động tĩnh, e rằng sẽ có chút rắc rối. 

Mấy ngày nay nàng trèo đèo lội suối cũng mệt muốn chết rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút, đợi lấy lại sức lực rồi giáo huấn miếng thịt không nghe lời này cũng không muộn.

Tự Ngọc ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bóng người in trên cửu sổ, một lát sau, người bên trong đứng dậy cởi ngoại bào, nghiêng mình thổi tắt đèn rồi lên giường nghỉ ngơi.

Đôi mắt Tự Ngọc lộ ra vẻ thú tính, nàng duỗi móng vuốt sắt bén, cọ xát trên mặt đất vài lần. Dưới ánh trăng, móng vuốt sắc bén loé lên tia sáng trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

Nơi đây là một chốn phồn hoa, thủy vực cực kì rộng lớn, có nhiều đội buôn đến rồi đi, chủ yếu họ đều di chuyển bằng đường thủy, trong đó tàu chở hàng đến đây là nhiều nhất. 

Vô số tàu thuyền đến từ nhiều nơi khác nhau, thỉnh thoảng sẽ đưa thêm những người đi cùng hướng đến cùng đích, chỉ cần họ trả đủ tiền.

Những ngày gần đây không có thuyền mà họ cần, phải ở lại trong khách điếm chờ một thời gian, cũng may đây lại là cơ hội để họ có thể nghỉ ngơi.

Trời mới tờ mờ sáng, cửa phòng Thẩm Tu Chỉ đã mở, hắn cầm thanh kiếm trong tay, trên người chỉ mặc một bộ thường phục, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, trên người không có bất kỳ món trang sức nào, khí chất tựa thần tiên giáng trần, động tác ưu nhã mê hồn. Hắn đi về phía sân sau, có lẽ là định đi luyện kiếm.

Tự Ngọc nằm trong ổ ngủ say sưa, nghe thấy động tĩnh liền hé mắt nhìn, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tu chỉ đang rời đi.

Lúc này hắn chỉ có một mình, đúng là thời cơ tốt để ra tay, nhưng nàng thực sự là mệt đến nỗi không thể mở mắt. Hôm qua nàng đã mài móng suốt đêm, lại phải lặn lội nhiều ngày như vậy, làm sao mà chịu đựng được?

Dù sao thì hắn cũng không thể trốn khỏi được bàn tay nàng, về sau còn nhiều thời gian, bây giờ nàng vẫn còn rất buồn ngủ, liền nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. 

Lúc Thẩm Tu Chỉ quay lại sau khi luyện kiếm, hắn lại tiếp tục ngồi thiền suốt nửa canh giờ, lúc này trời đã sắp sáng, tất cả mọi việc đều diễn ra thường lệ như khi hắn còn ở trong núi, những chuyện đã trải qua trong cái thôn nhỏ đó dường như đối với hắn chẳng có một chút ảnh hưởng nào.

Tử Hàn ra khỏi phòng thấy Tự Ngọc ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên ngoài, cũng yên tâm, liền đi vào phòng bếp của khách điếm lấy một miếng thịt sống đầm đìa máu đặt bên cạnh ổ của nó, rồi cùng Thẩm Tu Chỉ ra ngoài dùng bữa sáng. 

Khi họ ngồi xuống, Thi Tử Tất và Vưu Li cũng đến, hai người đều đã cởi bỏ y phục đạo gia, mặc y phục của nữ nhi. Cả hai đều là mỹ nhân trời sinh, ngay cả khi không trang điểm cũng đủ khiến người ta liếc nhìn. 

Đặc biệt là Thi Tử Tất, với bộ váy đơn sắc càng làm nổi bật vẻ duyên dáng yêu kiều, gương mặt vô cùng xinh đẹp, tai đeo một đôi khuyên ngọc bích, càng làm toát lên làn da trắng mịn tinh tế, trên người nàng toả ra một loại khí chất lạnh lùng siêu phàm, ánh mắt trong veo dịu dàng, khiến người người đều nhìn không thể rời mắt.

Cả hai đến và ngồi trước bàn, bốn người trông có vẻ đều không phải là người tầm thường, đặc biệt là Thầm Tu Chỉ và Thi Tử Tất, bản thân họ đều có khí chất nổi trội, khi ngồi cạnh nhau cực kỳ tương xứng.

Mặc dù mỹ nhân ở đây cũng không ít nhưng một mỹ nhân tuyệt sắc như Thi Tử Tất thực sự hiếm thấy, nhất cử nhất động của nàng đều thực sự rất bắt mắt.

Ở bàn bên cạnh có một nam tử chỉ ngồi một mình, hắn thường thường nhìn về phía này. Người này có tướng mạo xuất chúng, y phục cũng không giống với người thường, đôi mắt đào hoa khiến hắn có vẻ phong lưu đa tình, cử chỉ tuy không giống như một vị chính nhân quân tử nhưng lại có thêm vài phần tự tại bất kham.

Tử Hàn thấy đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm về phía này, biết rằng chắc chắn đang nhìn Thi Tử Tất, có vẻ tên này cũng chẳng phải là loại tốt lành gì, hắn đột nhiên cảm thấy không vui , lập tức đặt bát đũa trong tay xuống, nhìn tên phóng đãng kia, giọng điệu cực kỳ không khách sáo nói: “Sao ngươi cứ nhìn sang phía của chúng ta thế hả?”

Vừa nói xong, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tên đó.

Tiêu Bá Minh liền thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhẹ nhàng, dường như cảm thấy mình chẳng làm gì sai trái, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, lộ vẻ trêu chọc, nhìn Thi Tử Tất nói: “Tiểu sinh Tiêu Bá Minh đến từ kinh thành, dám hỏi cô nương tên họ là gì?”

Thật là vô liêm sỉ, dám lại hỏi như vậy giữa chốn đông người, quả là quá to gan. Tuy nhiên, nhìn vẻ ngoài và cử chỉ của hắn, dường như cũng không phải là kẻ ác, lại có phần phóng khoáng, ngược lại khiến người khác không hề cảm thấy ghét bỏ. 

Thi Tử Tất nghe vậy, không tránh cũng không né, thoải mái đáp lại: “Ta là Thi Tử Tất của Phù Nhật Quan.”

Tử Hàn thấy Thi Tử Tất không để ý nhiều, cũng chẳng tiện nói gì thêm, chỉ nhìn tên phóng đãng kia bằng ánh mắt đầy vẻ thù địch.

Vưu Li liếc nhìn Tiêu Bá Minh, lại nhìn về phía Thi Tử Tất, trong lòng dường như có chút không vui.

Tiêu Bá Minh quét mắt qua Thẩm Tu Chỉ, rồi lại nhìn về phía Thi Tử Tất, "Hoá ra các vị đến từ Phù Nhật Quan, tiểu sinh ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, Thẩm Tu Chỉ của quý quan tiểu sinh đã nghe qua không chỉ một lần hai lần,  không biết các vị đã từng gặp qua ngài ấy chưa?" Dù nói như thế, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên Thẩm Tu Chỉ, như thể đã xác định người này chắc chắn chính là Thẩm Tu Chỉ, mặt khác lại tỏ ra như không hề hay biết Thẩm Tu Chỉ là ai.

Không chỉ riêng Phù Nhật Quan, ngay cả ở Kinh đô cũng không dễ tìm được người có khí độ bất phàm như thế, nếu không phải Thẩm Tu Chỉ, vậy ai mới có thể xứng danh Thẩm Tu Chỉ? 

Tử Hàn nghe xong, cũng nhìn về phía Thẩm Tu Chỉ, không biết nên nói gì. Vị sư huynh này từ lâu đã nổi danh khắp nơi, tên tuổi của hắn đã gắn liền với Phù Nhật Quan, chỉ cần nhắc đến Phù Nhật Quan, không ai không biết đến Thẩm Tu Chỉ. 

Thực ra trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, là do Thẩm Tu Chỉ tu đạo ở Phù Nhật Quan, mới khiến nó đạt được vị trí đệ nhất Quan, tên tuổi của hắn vì thế đương nhiên cũng lớn hơn Phù Nhật Quan, ở bên ngoài tự nhiên sẽ gặp nhiều thứ bất tiện hơn.

Thẩm Tu Chỉ nhìn Tiêu Bá Minh, khéo léo đáp: “Có thể công tử đến Phù Nhật Quan rồi, sẽ biết ngoài con người ra, còn có đạo.” 

Tử Hàn thấy người này cũng khá thẳng thắn, không còn vẻ đề phòng như trước, sau một hồi trao đổi, bọn họ cũng coi như đã hiểu rõ nhau hơn.

Tử Hàn cầm đũa, ăn hết những miếng cuối cùng trong bát, liếc nhìn Thi Tử Tất, nghĩ rằng dù chuyến khởi hành này bản thân có nhiều cơ hội tiếp xúc với nàng, nhưng có vẻ như lần nào cũng là ấn tượng không tốt, bây giờ tự mình cũng nên cố gắng sửa đổi một chút. Một lúc sau, Tử Hàn đã trấn định hơn, nhìn sang Thẩm Tu Chỉ, “Sư huynh, mấy ngày nay ở khách điếm cũng chẳng có việc gì, vả lại chúng ta đã ăn xong, chẳng bằng ra ngoài đi dạo, xem có gì thú vị không, cũng tiện mua thêm một vài thứ.”

Vưu Li nghe  vậy trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng nhìn thấy phải cùng đi với Tử Hàn, lại có chút không thích, dù sao sư huynh có đồng ý hay không vẫn còn là một vấn đề, nếu hắn đồng ý thì tất nhiên nàng ta cũng không lỡ mất cơ hội này.

Ngoài đường, người buôn bán, người đánh võ mãi nghệ vô cùng nhộn nhịp, họ vốn dĩ ẩn cư núi rừng đã lâu, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác khao khát mong chờ.

Ngay cả Thi Tử Tất, bình thường vốn đoan chính trầm ổn như vậy, cũng không nhịn được cảm giác muốn được ra ngoài nhìn xem, “Sư huynh, ngoài kia náo nhiệt như thế, hay là chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chuyến?”

Tiêu Bá Minh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn sang Thi Tử Tất, “Không biết tiểu sinh có thể đi cùng các vị không? Tiểu sinh vừa đến đây, cũng muốn ra ngoài thăm thú một phen, nhưng một mình e là cũng chẳng có gì thú vị, không biết các vị có đồng ý hay không?”

Không chạm cũng không đánh người cười, đối phương đã có ý muốn kết giao, lại cư xử rất chính trực, Thi Tử Tất nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu Tiêu công tử không ngại, chúng tôi cũng sẽ không từ chối.”

Thẩm Tu Chỉ vốn không thích náo nhiệt, đối với hắn bên ngoài cũng không có quá nhiều hấp dẫn, nhưng thấy mọi người đều muốn đi, liền gật đầu, “Các ngươi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, trên đường nhất định phải cẩn thận.”

Nói rồi nhìn sang Tử Hàn, “Hãy chăm sóc tốt cho bọn họ.”

Tử Hàn thấy sư huynh đồng ý, vui mừng không thôi, liên tục gật đầu, “Sư huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không rời bọn họ nửa bước!”

Thi Tử Tất thấy Thẩm Tu Chỉ không đi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa, nhưng vì đã lỡ đồng ý với người khác, hiện tại cũng không tiện từ chối. 

Vưu Li thấy Thẩm Tu Chỉ không đi, trong lòng lập tức thư thái, nếu sư huynh cùng đi, bọn họ còn dám thoải mái chơi đùa được sao?

Thẩm Tu Chỉ dùng xong bữa, liền đứng dậy trở về phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp