Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết (Từ chương 51)

Chương 51


3 tháng

trướctiếp

Chương 51

Lưu thẩm thấy Tự Ngọc trở lại, liền vội vàng đứng dậy, nhét vào tay nàng mấy tờ ngân phiếu, khó nhọc mở miệng:  

“Tự Ngọc, Thẩm Công tử đã đi rồi. Trước đó có một nhóm người xuất hiện, bọn họ dường như đang có chuyện cấp bách, không đợi được ngươi về, nên nhờ ta chuyển lời với ngươi...  Về phần số ngân phiếu này là Thẩm Công tử để lại cho ngươi, hắn nói để ngươi sau này có thể sống thật tốt. Còn phần gia tài ở nhà Giả Trường Quý, hắn sẽ xử lý, ngươi cũng không cần lo lắng.”

Nghe vậy, Tự Ngọc nhìn chằm chằm vào đống ngân phiếu trong tay, dường như nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. 

Lưu thẩm cũng không biết phải khuyên nàng thế nào. Trong số những người tìm đến Thẩm Công tử, có hai vị cô nương, trông đều thập phần xinh đẹp thoát tục, có vẻ các nàng đều là thiên kim nhà quyền quý. Đặc biệt là vị Thi cô nương, dung mạo tựa thiên tiên, cả đời Lưu thẩm chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy.

So với Thi cô nương, Tự Ngọc quả thật không thể sánh bằng. Một mỹ nhân như vậy, lại còn lặn lội xa xôi đến tìm Thẩm Công tử, Tự Ngọc còn có hy vọng sao?

Huống hồ, thành thật mà nói, Thi cô nương cùng với Thẩm Công tử mới thật sự là người đi trên cùng một con đường. Còn Tự Ngọc... Ôi chao! Số phận con người a, có những thứ vẫn là không thể cưỡng cầu. 

Lưu thẩm thấy Tự Ngọc đứng đờ người ra, lòng càng thêm thương cảm. Những môn hộ phú quý như vậy, người bình thường như nàng khó lòng chen chân vào. Cho dù làm gì thì cuối cùng mọi thứ đều trở nên công cốc.

Lưu thẩm vỗ nhẹ vai Tự Ngọc: “Hắn dù sao cũng đã đi rồi, ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Sau này, ta sẽ chú ý hơn đến những gia đình tử tế, đảm bảo tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.” 

Nước mắt dần đọng lại trong hốc mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng nàng lại không thể diễn tả cảm giác trong lòng bây giờ rốt cuộc là gì. Nàng nhìn Lưu thẩm với đôi mắt ngấn lệ, hỏi nhỏ: "Hắn đã đi đâu?"  

"Ta mơ hồ nghe Thẩm Công tử bàn bạc cùng những người người khăc , trước tiên hắn sẽ đi nha môn, có lẽ là muốn giải quyết chuyện nhà Giả Trường Quý."

Nghe vậy, Tự Ngọc lập tức quay lưng chạy ra ngoài, Lưu thẩm thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, nhưng so với tốc độ của nàng, bà căn bản là không đuổi kịp, chỉ biết vẫy tay lớn tiếng gọi: “Tự Ngọc, đừng ngốc nữa, người cũng đã đi rồi, ngươi đuổi theo có ích gì chứ!”

Lời còn chưa dứt, Tự Ngọc đã chạy không còn thấy bóng dáng. Lưu thẩm chỉ biết thở dài, "Cô nương ngốc này, người ta đã sớm đưa ra lựa chọn rồi, đuổi theo có thể thay đổi được điều gì chứ, còn không phải là khiến mình càng thêm đau lòng sao? 

Những hạt mưa như những sợi tơ phủ đầy cả vùng trời xám xịt, một con sư tử nhỏ như lòng  bàn tay đang lao nhanh trên đường, nhanh đến mức không ai có thể nhìn ra được là thứ gì vừa lướt qua chân mình. 

Nhưng nàng có nhanh đến mấy thì vẫn chẳng thể đuổi kịp thời gian…

Trước cửa nha môn vắng tanh, căn bản là  không còn bóng dáng của Thẩm Tu Chỉ. Giả Trường Quý sau khi nhận tội cũng đã bị giam vào ngục. Thẩm Tu Chỉ vì vậy cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Dù sao, phía sau Phù Nhật Quan chính là Hoàng Đế, ai dám không chừa mặt mũi. 

Gió và mưa lạnh lẽo rơi xuống, ướt đẫm cả những phiến đá cổ kính.

Những sợi mưa rơi lên bộ lông rối bù của nàng, hạt mưa đọng lại như những hạt sương lấp lánh, dần dần khiến cả bộ lông đều ướt đẫm, nàng bây giờ trông thật đáng thương và thảm hại biết bao.

Nàng ngồi chờ trước công đường rất lâu, nhưng vẫn chẳng thể gặp được chàng.

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Một chú sư tử  nhỏ ngồi lẻ loi trên con đường vắng trông thật cô đơn, như thể bị bỏ rơi.

Mọi thứ diễn ra tựa như phù dung sớm nở tối tàn, người kia dường như chỉ là ảo ảnh, như thời gian một khi đã trôi liền biến mất không còn dấu vết.

Những ngọn núi dần dần mất đi màu xanh ngọc biếc ban đầu, thay vào đó, nó bây giờ như bức tranh thủy mặc bị vẩy lên từng lớp vàng úa. Trong rừng, lá khô rơi rụng lả tả, chất thành từng lớp dày đặc trên mặt đất, khi giẫm lên, sẽ nghe văng vẳng âm thanh xào xạc.

Tử Hàn đang một mình đứng cách đó không xa cho ngựa ăn. 

Vưu Li sau khi trải qua những chuyện đó, tính cách thu liễm đi không ít, trên đường không còn giở ra tính cách đại tiểu thư nữa, chỉ là vẫn như trước bất hoà với Tử Hàn.

Thi Tử Tất nhìn thấy Thẩm Tu Chỉ không ngừng nhìn xa xăm, tâm tư của hắn tựa như đang  bay đến một nơi nào đó, giống như đang xuất thần, điều này là chuyện chưa từng xảy ra. 

Lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại những lời mà bà lão ở trong núi nói mấy ngày trước. Hình như là một cô nương đã cứu Thẩm Tu Chỉ. Hai người đã cùng nhau sống dưới một mái nhà nhiều ngày như vậy, trong lòng nàng nhất thời dâng lên cảm giác thật khó tả. 

Nàng quá hiểu tính cách của hắn, hắn không thể nào ở dưới cùng một mái nhà với nữ nhân khác lâu đến thế, thậm chí còn để người khác hiểu lầm họ là phu thê.

Thi Tử Tất nghĩ đến đây bỗng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, lập tức thu hồi lại mạch suy nghĩ, lấy rượu thuốc và vải trắng từ trong hành lý, đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Tu Chỉ, “Sư huynh, vết thương của huynh cần thay thuốc rồi, ta giúp huynh nhé.” 

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, ta tự mình làm.” 

Hắn đưa tay vén mảnh vải che vết thương, cầm lấy rượu thuốc trong tay nàng, mở nút, đổ trực tiếp lên vết thương. Vết thương vẫn chưa lành nên hắn đang chịu sự đau đớn thế nào liền có thể hình dung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp