Quy tắc yêu nữ phụ độc ác

Chương 3


2 tuần


7.

Đúng như tôi nghĩ, sau khi tôi và Giang Tri Phỉ cùng nhau tự học buổi tối thì trong trường học đã  không còn xuất hiện tin đồn tôi và cậu ấy yêu sớm nữa.

Nhưng mà những gì bọn họ đồn lại là... tôi trở thành bộ dạng không từ thủ đoạn theo đuổi Giang Tri Phỉ vì cậu ấy mà bắt đầu chăm chỉ học tập.

Tôi... thực sự cảm thấy biết ơn.

Trong giờ học thể dục, tôi ngồi trên khán đài và nhìn lên bầu trời bốn mươi lăm độ với khuôn mặt buồn bã.

Thôi bỏ qua vậy, đồn thì đồn đi, làm bộ dạng liếm cẩu của đại boss còn tốt hơn là làm kẻ thù không đội trời chung của đại boss!

Ôi, tôi còn không biết nữa dù sao thì sau này ở trước mặt Giang Tri Phỉ, tôi cũng còn một đường sống.

“Gia Gia, cậu theo đuổi Giang Tri Phỉ vất vả như vậy nhưng mà cậu ấy vẫn không có chút phản ứng nào. Tớ nghĩ... hay là cậu bỏ cuộc đi?”

Triệu Kỳ ngồi bên cạnh tôi, dè dặt hỏi:

“Tớ cảm giác hình như là cậu ấy thích Tiết Thanh Thanh.”

Tôi nhìn thoáng qua cô ta.

“Vậy à.”

Triệu Kỳ đột nhiên trở nên cuống cuồng: 

“Tớ... Tớ chỉ là nghe nói, cậu ấy... hình như là ngày hôm qua cậu ấy hỏi Lý Minh Trạch nên tặng quà  gì cho bạn học nữ thì tốt. Hình như là gần tới sinh nhật của Tiết Thanh Thanh...”

Tôi chán nản ngả người ra sau ghế.

Cái gì gọi là hình như chứ, người mà cậu ấy thích là ai tôi còn không biết sao?

Tiết Thanh Thanh thích chơi đàn Cello nên Giang Tri Phỉ đã tự mình làm một bức tranh gỗ là một vật trang trí cho đàn Cello và lén lút đặt nó trong bàn học của Tiết Thanh Thanh  vào ngày sinh nhật của cô ấy.

Nhưng Tiết Thanh Thanh sẽ không bao giờ biết được đó là món quà cậu ấy tặng cho cô ấy.

Hừ, nếu không cậu ấy không phải là nam phụ, vẫn luôn yên lặng yêu thầm như vậy thì sao có thể đánh bại nam chính được?

Triệu Kỳ nhỏ giọng nói: 

"Gia Gia, cậu không tức giận sao?”

Tôi rất vui.

“Sao tớ lại phải tức giận chứ?”

Triệu Kỳ nhất thời trở nên im lặng.

“Chị Gia, cầu lông, chị có đến đánh không?”

Tô Dương chợt mang theo vợt cầu lông xuất hiện từ phía sau, làm tôi giật mình.

Tôi quay đầu lại quát: 

"Tô Dương! Cậu muốn chết sao!”

Tô Dương cười hì hì một tiếng: 

“Cũng không phải là do em không tìm được người chơi cùng sao. Chị Gia nể mặt em một chút nha, chỉ bảo tụi em chút nha?”

Đây cũng được xem như là một trong những ưu điểm hiếm có của Trình Gia và là một trong số ít chỗ tôi có thể phù hợp với cô ấy.

“Đừng lắm mồm nữa. Nếu cậu muốn đánh cầu lông, thì phải tập luyện nhiều chứ không phải nịnh hót là được.”

Tô Dương cao gầy, cá tính ngay thẳng.

Thời thanh xuân... Quả thật đây là kiểu con trai là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ.

Tô Dương vẻ mặt buồn bực nói: 

“Chị Gia, gần đây chị đều dồn hết tâm tư ở Giang Tri Phỉ rồi, chẳng lẽ chị định cứ như vậy mà không thèm quan tâm đến bọn em nữa sao?”

Tôi nhận lấy vợt.

“Được rồi. Vậy chơi một ván nhé.”

Nếu như thay đổi quá nhiều sẽ không thể tránh được bị người khác nghi ngờ, tuy rằng có thể lấy Giang Tri Phỉ làm cớ nhưng mà cũng không thể quá liên tục như vậy được, thỉnh thoảng vẫn là cần phải giả bộ một chút.

Vậy câu đó nên nói thế nào nhỉ?

Lời nói dối khó bị vạch trần nhất là lời nói dối trộn lẫn với sự thật.

Lúc đi tới bãi đất trống bên cạnh sân thể dục. Tôi chơi thử cầu lông một chút, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Giang Tri Phỉ.

Cậu ấy đang chạy bộ.

Dường như cậu ấy đã nhận ra tầm mắt của tôi nên cậu ấy quay đầu lại và nhìn thoáng qua tôi rồi.

Tôi mỉm cười, tay cầm cây vợt vẫy với cậu ấy: "Giang Tri Phỉ!”

Cậu ấy không trả lời, ánh mắt dừng lại trên cây vợt cầu lông của tôi một lúc rồi vội vàng quay đi 

Ơ?

Tôi còn nghĩ rằng sau khi cùng nhau trải qua khoảng thời gian như vậy thì quan hệ giữa tôi và đại boss mặc dù không thể nói là thân mật nhưng ít nhất cũng được xem như là có thiện cảm một chút nha?”

Nhưng mà sao bây giờ lại không để ý đến người ta chứ?

Tô Dương ở bên cạnh không để ý tới cậu ấy, vừa đi vừa nói:

“Chị Gia, quả cầu lông trong tay chị cũ quá rồi hay là em lấy cái mới nhé! Chị thấy có được không?”

Tôi cầm lấy quả cầu lông cậu ta vừa mới đưa tới.  Lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Giang Tri Phỉ đã chạy tới.

Bóng lưng chàng trai ấy mặc dù nhìn có vẻ gầy gò nhưng lại lộ ra vẻ cố chấp.

Tôi có chút mờ mịt.

Giang Tri Phỉ là dạng người sống nội tâm, mỗi khi gặp phải chuyện gì căng thẳng hoặc tâm trạng không tốt mới thường chạy bộ như vậy.

Đây là...... Ai đã trêu chọc cậu ấy vậy?

8.

Đúng lúc này, bên cạnh sân bóng rổ bỗng nhiên vang lên một tiếng hoan hô.

Hình như có người đang gọi Tống Nghiễn.

Tôi cũng nhìn qua bên kia, mơ hồ thấy một bạn học nam đang ném bóng lên rổ, động tác lưu loát, giành được một trận tiếng thét chói tai.

Đây là nam chính, cũng là chồng tương lai của Tiết Thanh Thanh.

Thành tích học tập  ở cuối bảng, cũng là người không có lý tưởng giống như tôi, còn số lượng bạn gái đã từng hẹn hò thì không đếm xuể.

Đúng vậy. Nữ chính Tiết Thanh Thanh là một cô bé ngoan ngoãn theo kiểu con nhà người ta nhưng mà không hiểu sao cô ấy lại có thể thích một chàng trai như vậy.

Nhưng mà không thể thừa nhận, Tống Nghiễn thật sự rất đẹp trai. Nếu như so với dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Giang Tri Phỉ thì dáng vẻ của cậu ta  thuộc loại badboy.

Cũng không trách được cậu ta luôn trêu chọc được rất nhiều hoa đào.

Từ lúc quen với Tiết Thanh Thanh, Tống Nghiễn đột nhiên trở thành dáng vẻ lãng tử quay đầu nhưng vì sự khác nhau về hoàn cảnh gia đình và suy nghĩ nên hai người học cứ chia tay rồi lại tái hợp trong nhiều năm mới đi đến kết cục viên mãn.

Tôi quay đầu lai, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng của Tiết Thanh Thanh đứng sau đám người đứng xem, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt lấp lánh trái tim của cô ấy. Cô ấy không có tới gần chỉ âm thầm đứng như vậy trong đám người lặng lẽ nhìn.

Sau khi chơi cầu lông với Tô Dương một lúc, tôi dừng lại nghỉ ngơi, nhìn thoáng qua thấy Giang Tri Phỉ vẫn còn đang chạy.

Gió thổi qua, bộ đồng phục màu xanh trắng tôn lên bóng lưng cao ngất của thiếu niên, một đôi chân dài đặc biệt hút mắt.

Không đúng, sức khỏe của người này...... tốt như vậy sao?

Nhưng điều này cũng chứng tỏ là tâm trạng của cậu ấy lúc này chắc chắn là đang rất tệ. 

 

Cũng đúng, sân bóng rổ ở ngay bên cạnh mà. Chắc chắn là cậu ấy đã nhìn thấy Tiết Thanh Thanh vẫn luôn nhìn Tống Nghiễn.

Nhìn thấy cô bạn mình yêu thầm lại nhìn về chàng trai khác thì ai có thể vui được chứ?

Tôi dứt khoát chạy qua đó.

“Giang Tri Phỉ!”

Tôi chạy tới trước mặt cậu ấy, mặt đối mặt với cậu ấy, vừa chạy vừa hỏi:

“Cậu có chuyện gì không vui sao?”

Trán Giang Tri Phỉ đã ướt đẫm mồ hôi nhưng đôi mắt đen láy vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt.

“Không có.”

Tôi tin mới là lạ đó.

“Tớ nhìn thấy hết rồi nha.”

Dù sao thì gần đây thời gian cùng đại boss ở chung cũng không phải là quá ngắn, cho nên chút bản lĩnh nhìn sắc mặt này thì tôi vẫn nhìn được nha!

“Sao cậu lại không vui vậy?” Tôi lại hỏi: “Cậu giả bộ nói ra thử xem biết đâu tớ có thể giúp được cho cậu thì sao?”

Giang Tri Phỉ đột nhiên ngước mắt nhìn tôi, đáy mắt dường như có gợn sóng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của cậu ấy lại bình tĩnh trở lại.

“Không liên quan đến cậu.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, hôm nay giọng điệu của Giang Tri Phỉ có chút lạnh nhạt hơn so với trước kia.

Trong lòng tôi có chút căng thẳng: Xem ra đại boss không chỉ đơn thuần là không vui nha!

Hiện tại chỉ là nhìn Tiết Thanh Thanh như vậy thì cậu ấy đã cảm thấy khó chịu rồi. Sau này người ta cùng nam chính chính thức ở bên nhau, lúc đó cậu ấy sẽ như thế nào đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không nhịn được.

“Giang Tri Phỉ, cậu đừng thích Tiết Thanh Thanh nữa. Cậu và cô ấy không có khả năng ở  bên nhau đâu.

Giang Tri Phỉ cuối cùng cũng dừng lại, nhíu mày nói: "Cái gì?”

 

Tôi ho khan một tiếng: “Đó, đó là…”

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên tôi cảm thấy sau đầu có một cơn gió lạnh thổi tới!

“Cẩn thận!”

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì Giang Tri Phỉ đã thay đổi sắc mặt, sau đó cậu ấy năm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh lại!

Lúc tôi nhìn lại, tôi đập mạnh vào lòng cậu ấy.

Chóp mũi đau rát, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã nghe thấy một tiếng "Đùng" vang dội.

9.

“Chị Gia!”

“Giang Tri Phỉ!”

“Lớp trưởng!”

Xung quanh có tiếng ồn ào và có tiếng la thét chói tai vang lên.

Nhìn thấy quả bóng lăn xuống đất bên cạnh tôi, lúc này tôi mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi có quả  bóng bay về phía tôi và Giang Tri Phỉ đã chặn nó giúp tôi.

……

Tôi đợi bên ngoài phòng y tế một lúc lâu, bác sĩ mới đi ra.

Tôi vội vàng bước tới hỏi: 

"Bác sĩ, Giang Tri Phỉ thế nào rồi ạ? Cậu ấy có sao không ạ?”

Bác sĩ thở dài: 

"Quả bóng kia vừa rồi bay rất nhanh, may mà cậu ấy đã dùng lưng đỡ lại nếu không thì lúc này cháu đã ở trong bệnh viện rồi. Cháu đừng lo lắng, cậu ấy chỉ bị thương nhẹ không nặng đâu, bôi thuốc tan máu bầm vài ngày sẽ hết thôi.”

Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống nhưng mà tôi vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được.

Nếu như đại boss xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể bồi thường nổi nha!

“Cháu đi xem cậu ấy ạ!”

Nói xong tôi cũng không đợi bác sĩ trả lời, tôi đã vội vàng vén rèm đi vào.

“Giang Tri Phỉ, cậu sao rồi…”

Giọng tôi đột ngột dừng lại.

Giang Tri Phỉ lúc này đang...... mặc quần áo.

Bóng lưng của cậu ấy nhìn có vẻ gầy gò nhưng thực tế lại cao lớn khỏe mạnh, bên cạnh xương bả vai rắn chắc của cậu hiện lên một vết bầm tím.

Nghe thấy tiếng động của tôi Giang Tri Phỉ khựng lại, sau đó nhanh chóng mặc đồng phục vào rồi mới xoay người.

Trong phòng quá yên tĩnh.

Cũng may Giang Tri Phỉ đã chủ động phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này: "Tớ không sao đâu.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng này rốt cục kéo lý trí của tôi về. Lúc tôi định thần lại, mặt của tôi trong phút chốc đã nóng bừng lên!

Trịnh Gia! Mày đã làm những gì vậy…!

“Ơ? ừm, ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tớ… tớ lại đây chỉ là muốn hỏi cậu… cậu… cậu không sao việc gì thì tớ… tớ yên tâm rồi…”

Không biết vì sao tôi cảm thấy có chút chột dạ nên trong phút chốc không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy.

“Chuyện hôm nay, tớ cảm ơn… cảm ơn cậu nha...”

Giang Tri Phỉ: "Không cần.”

Ta len lén ngước mắt nhìn cậu ấy.

Nhìn dáng vẻ bên ngoài cậu ấy thì có vẻ như là không có chuyện gì nhưng vừa rồi rõ ràng là tôi đã nhìn thấy vết bầm tím trên lưng cậu ấy.

Còn thoang thoảng mùi thuốc mỡ.

Không biết vì sao, đột nhiên tôi nhớ tới lúc cậu ấy kéo tôi vào lòng, chóp mũi vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi mồ hôi ướt át của tuổi trẻ.

Hơi thở đan xen vào nhau giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, đem người vây lại.

Tôi mím môi.

“Giang Tri Phỉ, thật ra cậu không cần làm vậy đâu.”

Giang Tri Phỉ vừa vặn đi đến bên cạnh tôi, nghe câu này thì khựng lại: 

"Không cần làm gì?”

Tôi cúi đầu, đá đá mũi chân.

“Lúc trước tớ giúp bà nội cậu trả tiền thuốc men, đối với tôi mà nói thì đó thật sự không tính là gì.  Cậu không cần phải trả ơn như vậy đâu.”

Giang Tri Phỉ lúc trẻ không có gì ngoài hai bàn tay trắng và bản thân cậu ấy.

Nếu như không phải như vậy thì cậu ấy cũng không cần phải trả ơn theo cách này…  lại giúp một người mà mình ghét nhất.

Giang Tri Phỉ im lặng một lúc lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình có nói gì sai không, cậu ấy mới lên tiếng một lần nữa.

Giọng nói lạnh lùng mà xa cách.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi " Cậu ấy nói: "Tớ biết tớ đang làm gì, không cần ai dạy đâu.”

Trong lòng tôi có chút rối bời, còn có chút buồn bực không thể giải thích được.

Tôi không biết là vì câu nói này của cậu ấy hay là vì giọng điệu này của cậu ấy.

Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã cùng nhau tự học buổi tối, đã rất lâu rồi cậu ấy không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi.

Sao tôi lại quên đại boss là người tôi tuyệt đối không thể trêu chọc được chứ!

Tôi lo vết thương của cậu ấy cần có thời gian chữa lành mà hiện tại chỉ còn lại một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, tôi khẽ cắn môi. Nói:

“Vậy cậu dưỡng thương cho tốt nhé, sau này khoảng thời gian này cậu cũng không cần dạy kèm tớ nữa.”

Giang Tri Phỉ im lặng một lúc rồi đi ra ngoài.

“Tới biết rồi.”

10.

“Không phải chứ chị Gia? Cậu ấy vì chị mà làm đến bước này, chị nói hai người không còn nói chuyện sao?”

Tô Dương vẻ mặt khiếp sợ, mấy đứa đàn em bên cạnh cũng xôn xao bàn tán.

“Đúng vậy! Bọn em ai cũng nghe nói! Lúc đó cậu ấy đã kéo chị Gia vào trong ngực để bảo vệ! Quả bóng kia đập cũng không nhẹ đâu!”

“Chị Gia xinh đẹp như vậy lại tốt với cậu ấy như vậy, ai có thể chịu nổi chứ?”

“Chắc chắn là cậu ấy thích chị Gia rồi!”

Tôi bực bội quát một câu: 

"Sao các cậu lại nhiều chuyện như vậy? Nói nhiều như vậy, không bằng lên bục phát biểu thuyết trình?”

Mấy người bọn họ cuối cùng cũng im lặng như gà.

Hzz, suy cho cùng thì tôi vẫn còn quá trẻ cho nên không thể hiểu được suy nghĩ của vị đại boss đó.

Người như Giang Tri Phỉ ghét nhất chính là thiếu nợ người khác, lúc trước tôi giúp cậu ấy nhiều lần như vậy. Tuy ngoài miệng cậu ấy không nói nhưng chắc chắn là trong lòng luôn nhớ rõ.

Hơn nữa, người khác không biết cậu ấy thích Tiết Thanh Thanh, tôi còn không biết sao?

“Nhưng mà Chị Gia điểm thi lần này của chị tiến bộ lên không ít. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, chuyện thi tốt nghiệp trung học không thành vấn đề nha.”

Tôi nhướng mày.

“Chính là, ngoài Giang Tri Phỉ ra, chị Gia có việc gì chị muốn làm mà không làm được không?”

Tất nhiên, không phải nói khoe khoang chứ câu nói này hoàn toàn đúng.

Thành tích tôi có thể tăng lên nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là dựa vào Giang Tri Phỉ.

Cậu ấy giảng bài rất kĩ hơn nữa lại rất kiên nhẫn, có đôi lúc tôi hỏi cậu ấy một vấn đề nhiều lần, cậu ấy cũng sẽ không chê tôi phiền phức mà giảng lại cho tôi.

Hơn nữa, đối với đám người Tô Dương mà nói thì bốn trăm điểm là rất cao, năm trăm điểm thì được xem là học bá chân chính.

Lúc về đến nhà, tôi được ba mẹ khen ngợi hết lời.

“Tốt! Tốt! Quá tốt rồi. Ba biết Gia Gia của ba nhất định có thể làm được mà, xem bé con của ba gần đây tiến bộ rất lớn nha!"

Mẹ tôi trách ông ấy một tiếng, rồi lại kéo tay tôi qua, dịu dàng hỏi:

“Gia Gia, con đừng tạo áp lực cho bản thân quá nhiều đó nha, biết không? Nếu như con ốm, ba mẹ sẽ rất đau lòng đó.”

Trong lòng tôi thật ra rất ấm áp.

“Không sao đâu ạ. Thật ra gần đây con mới nhận ra, những thứ này học cũng không khó như con nghĩ.”

Bố xua tay: 

“Con muốn gì  Gia Gia cứ việc nói! Nhất định ba sẽ cố gắng hết sức làm cho cho con!”

Trong đầu tôi lúc này không hiểu sao lại hiện lên một khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tôi giật mình.

“Sắp thi đại học rồi nên con muốn tìm một gia sư, cùng con nỗ lực chặn đường cuối cùng này.”

……

Không thể không nói hiệu suất làm việc của ba rất cao, ngày hôm sau đã mời được một giáo viên đạt huy chương vàng nổi tiếng trong thành phố chúng tôi đến làm gia sư cho tôi.

Từ hôm đó trở đi, tôi cũng không đến phòng tự học nữa.

Tuy rằng vẫn còn học cùng một lớp, vẫn còn gặp nhau hằng ngày nhưng giữa tôi và Giang Tri Phỉ không hiểu sao lại xa cách một cách khó hiểu.

Có lần Triệu Kỳ làm như vô tình hỏi về chuyện này, tôi không chút nghĩ ngợi đã trả lời:

“Sắp thi đại học rồi, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá. Giang Tri Phỉ là hạt giống tốt sắp trúng tuyển vào trường đại học top đầu, nếu như bởi vì tớ mà trì hoãn thì tớ không bồi thường nổi.”

Tôi vừa dứt lời thì thấy Giang Tri Phỉ từ phía sau bước tới lướt qua tôi.

Ta chột dạ nhìn cậu ấy, vẻ mặt của cậu ấy vẫn bình tĩnh và có vẻ như không thèm để ý tới việc này.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đè xuống cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, lại cầm một bài thi khác cúi đầu làm.

……

Thời gian một tháng thoáng qua.

Ngày thi đại học cũng đã kết thúc, trong lớp có người đề nghị mọi người cùng nhau ăn liên hoan.

Không ngờ Lý Minh Trạch còn gọi tôi đi cùng.

“Trình Gia. Buổi tối mọi người tổ chức tiệc liên hoan, cậu có thể đi cùng không?”

…..

 P/s: Nếu như hiện tại lên full thì 2 ngày nữa tui sẽ hong đăng nữa và thứ 5 tui sẽ đăng full luôn. Mấy bà chịu hong? Chịu thì tui off 2 ngày và thứ 5 đăng full.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play