4.
Có đánh ch.ế.t tôi cũng không nghĩ tới, vào thời khắc mấu chốt này người đứng ra giúp tôi lại là Giang Tri Phỉ.
Nhưng chủ nhiệm lớp nghe nói như thế, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Cô ấy nhìn thoáng qua tôi một cái, rồi lại nhìn hướng về phía Giang Tri Phỉ cất cao giọng nói:
“Tri Phỉ à! Nếu như em bị người nào đó uy hiếp thì cũng không cần lo lắng, trường học cùng với giáo viên sẽ đứng ra bảo vệ công bằng cho em.”
Tôi: “…”
Giang Tri Phỉ bình tĩnh lắc đầu:
"Dạ không có ai uy hiếp em đâu ạ.”
Chủ nhiệm lớp lại hỏi:
“Vậy ngày hôm qua sau khi tan học, sao lại có bạn học nói nhìn thấy các em ở cùng nhau?”
Giang Tri Phỉ dừng một chút, giải thích:
"Dạ là do cậu ấy có một vài chỗ trong bài học không hiểu lắm nên cậu ấy muốn nhờ em có thời gian rảnh thì dạy kèm cho cậu ấy.”
Lần này, hai mắt của giáo viên chủ nhiệm lớp đều trợn lên.
“Cái gì?”
Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Thật ra nếu đổi thành bất kỳ một giáo viên nào nghe được những lời này thì có lẽ đều cảm thấy như gặp phải chuyện kinh dị.
Nhưng mà Giang Tri Phỉ cũng đã đem bậc thang đưa tới đây, không đi xuống thì thật là không lịch sự nha.
Tôi tùy tiện bịa ra một cái cớ, cúi đầu và với giọng cô đơn:
“Dạ đúng ạ. Ba mẹ em gần đây đang cãi nhau muốn ly hôn. Em nghĩ nếu như em thi tốt hơn một chút thì có lẽ bọn họ sẽ vui vẻ hơn một chút, nói không chừng sẽ không ly hôn nữa.”
“Ba mẹ yêu dấu của con, con xin lỗi!”
Thật ra thì người ba này của tôi là một nhà giàu mới nổi. Sau này mới làm giàu và cưới mẹ tôi, ông không có muốn gì khác ngoài sắc đẹp của bà.
Nhưng mà tới lúc mẹ tôi sinh tôi thì bị băng huyết nhiều đến mức thiếu chút nữa là đã qua đời.
Cho nên hai người họ chỉ có một đứa con gái như tôi, vô cùng cưng chiều, không cưng chiều cũng không được.
Vẻ mặt của Chủ nhiệm lớp có vẻ phức tạp, qua một lúc lâu cô mới nói với Giang Tri Phỉ:
“Giúp đỡ bạn học là chuyện tốt nhưng sắp thi đại học rồi, em không nên làm lỡ việc học của mình.”
Tôi cũng không tức giận, dù sao thì với thành tích này của tôi thì cũng không có chỗ để gọi là chậm trễ.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Gia? Thế nào, chủ nhiệm lớp không có làm khó chị chứ?”
Một cậu nhóc đầu đinh đột nhiên chạy tới.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì tôi mới nhận ra đây chắc là một trong những đứa đàn em của tôi ngày hôm qua.
Nhìn thấy Giang Tri Phỉ bên cạnh tôi, cậu ta lập tức cảnh giác đứng chắn giữa tôi và Giang Tri Phỉ, giọng nói có chút hung dữ:
"Có phải cậu đi mách lẻo, cố ý hại chị Gia hay không!?
Giang Tri Phỉ tỏ vẻ thờ ơ, trực tiếp đi ngang qua cậu ta mà không nói lời nào.
“Ơ kìa? Cậu…”
Nhìn thấy thằng nhóc này sắp mất bình tĩnh, tôi nhanh chóng tóm lấy nó.
“Tô Dương! Đừng nói lung tung!”
Người mà cậu đắc tội chính là đại boss trong tương lai có thể giết chết tôi chỉ trong vài phút!
Cậu ra oai như vậy, sau này không phải là Giang Tri Phỉ đều tính trên người tôi hết sao?!
Tô Dương trong lòng hoài nghi nhưng nghe tôi nói như vậy cũng không có tiếp tục chỉ gãi đầu và cười hì hì đưa tới một ly trà sữa.
“Chị Gia, món chị thích nhất nè! Trà sữa trân châu khoai môn!”
Tôi nhận lấy: "Cảm ơn cậu nha.”
Tô Dương lại hỏi: “Ôi! Chị Gia, tối nay hẹn ở phòng bi-a, chị có đi không?”
Tôi do dự một chút.
Thật ra bản thân tôi cũng không muốn đi, dù sao thì tôi cũng không phải Trình Gia thật nhưng mà nếu trong một đêm thay đổi quá nhiều cũng không tránh được sẽ bị người ta nghi ngờ.
Giang Tri Phỉ đột nhiên quay đầu lại, nhìn sang bên này.
Tôi có ý này.
“Đi cái gì mà đi chứ? Buổi tối tôi còn có việc.”
Tô Dương kỳ quái hỏi: "Việc gì ạ?”
Tôi uống một ngụm trà sữa rồi chậm rãi mở miệng.
“Tự học buổi tối nha.”
Tô Dương trợn mắt há hốc mồm nói:
"Không phải chứ chị Gia? Chị ngay cả lớp cũng không có lên, vậy mà còn tự học buổi tối làm gì?”
Tôi đạp cậu ta một cước.
“Cậu thì biết cái gì! Buổi tối tự học so với các cậu quan trọng hơn nhiều!”
Đây chính là cơ hội tốt để tôi lấy lòng Giang Tri Phỉ đó nha! Đừng mong ai có thể lôi kéo được tôi!
Giang Tri Phỉ nghoảnh mặt đi như là nghe được nhưng cũng giống như là không quan tâm.
Tôi vội vã đuổi theo.
“Giang Tri Phỉ. Hôm nay là thứ sáu, lúc trước cậu đã nói giúp cho tớ làm bài tập, cậu đừng quên đó nha!”
Giang Tri Phỉ không nói gì.
Nhớ tới tai phải của cậu ấy không thể nghe được gì nên tôi lại ghé sát vào nói một lần nữa:
“Này, cậu cũng không thể nuốt lời đó nha!”
Giang Tri Phỉ cuối cùng cũng gật đầu.
“Ừm.”
5.
Sau khi tôi và Giang Tri Phỉ cùng nhau trở về lớp, bầu không khí trong lớp cả ngày cứ là lạ làm sao ấy.
Bọn họ nhìn tôi rồi lại nhìn Giang Tri Phỉ, vẻ mặt tràn đầy vẻ hóng hớt.
Tôi mặc kệ, trở lại chỗ ngồi của mình… dù sao cũng thoát được một kiếp, tuần sau cũng không cần phải lên bục đọc bài kiểm điểm nên quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ!
Tôi vừa mới ngồi xuống, bạn nữ ngồi phía trước quay đầu lại, vẻ mặt quan tâm hỏi:
"Gia Gia, chủ nhiệm lớp sao lại gọi cậu vậy? Cô ấy không mắng cậu sao?”
Tôi nhìn cô ta, chậm rãi nhướng mày.
Đây là cô bạn thân duy nhất của Trình Gia, Triệu Kỳ.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì gọi là tùy tùng sẽ chính xác hơn.
Điều kiện nhà Triệu Kỳ không tốt, một nhà sáu người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, hoàn cảnh này tạo nên cho cô ta tính cách tự ti, xu nịnh.
Từ năm lớp mười, cô ta đã đi theo Trình Gia, làm bài tập cho Trình Gia, giúp cô làm giả giấy xin nghỉ học và nói dối giáo viên để bao che cho cô ấy…
Có thể nói, Trình Gia có thể "phát triển" tốt như vậy đều là nhờ vào công lao của người này.
Cho nên Trình Gia rất tin cô ta.
Nhưng trên thực tế thì trong mắt Triệu Kỳ, mấy năm nay mình vẫn luôn bị Trình Gia áp bức và bắt nạt, trong lòng đã sớm ghi hận từ lâu.
Cho nên sau đó cô ta lựa chọn phản bội Trình Gia. Sau khi Trình Gia bị người của Giang Tri Phỉ bắt đi, cô ta còn cố ý truyền tin tức cho cha mẹ Trình Gia làm cho bọn họ qua đời trong vụ tai nạn xe cộ trên đường đến đó.
Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt có vẻ ngây thơ và lo lắng này.
“Sao cậu biết cô ấy muốn phê bình tớ?”
Triệu Kỳ ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ bối rối:
"Không có. Tớ... tớ chỉ thuận miệng hỏi như vậy, chỉ là...”
Cô ta nhỏ giọng.
“Chuyện hôm qua cậu chặn Giang Tri Phỉ, rất nhiều người đều biết.”
Còn không phải sao, đó vẫn là nhờ vào cậu đã bí mật truyền tin.
Tôi dựa lưng vào ghế, mở cặp ra và bắt đầu lấy sách ra.
“Vậy nếu biết thì đã sao?”
Tôi đã làm nhiều trò để tỏ tình trước mặt mọi người, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy suýt chút nữa cưỡng hôn, muốn cho người ta không biết thì cũng khó.
Triệu Kỳ dường như đã cảm nhận được sự thờ ơ của tôi nên đã biết điều không nhắc lại chuyện này nữa mà ngược lại đưa tay ra lấy bài thi của tôi:
“Mà này, ngày hôm qua tớ quên lấy bài của cậu đi rồi, tớ giúp cậu làm bù nhé? Chiều nay đi học phải nói rồi.”
Không thể không nói cô ta thật sự là một người rất thông minh. Mặc dù giúp Trình Gia làm nhiều việc như vậy nhưng những dịp tụ tập quậy phá như này thì cô ta chưa bao giờ đi, mỗi lần đều có lý do vắng mặt.
Chưa kể ngàyhôm qua.
Cho đến lúc sắp c.h.ế.t thì Trình Gia mới biết được cô bạn thân này, thật ra cũng thích Giang Tri Phỉ.
Thấy Trình Gia đối xử với Giang Tri Phỉ như vậy, trong lòng cô ta phẫn nộ còn không kịp.
Tôi xoay cổ tay tránh động tác của cô ta, quay đầu ném bài tập lên bàn Giang Tri Phỉ ở phía đối diện lối đi nhỏ.
“Giang Tri Phỉ, bài này tớ còn chưa làm.”
Cả lớp trong giây phút chợt im bặt.
Giang Tri Phỉ cũng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi hất cằm với cậu ấy:
"Chiều nay đi học phải nói rồi.”
Ba giây sau, Giang Tri Phỉ đặt bài của tôi lên cuốn sách vật lý mà cậu ấy đang đọc và bắt đầu viết.
Dạng bài văn khó như này đối với cậu ấy mà nói thì quả thực đơn giản giống như uống nước. Thậm chí tôi còn cảm thấy cậu ấy cũng không cần suy nghĩ gì nhiều chỉ cần nhìn thoáng qua câu hỏi là đã có ngay đáp án.
Vẻ mặt của Triệu Kỳ trước giờ chưa từng có xấu hổ như vậy.
Cô ta nhịn không được hỏi:
"... Gia Gia. Cậu... sao cậu lại kêu cậu ấy làm bài tập giúp cho cậu? Chuyện này...”
“Không phải vừa rồi cậu còn hỏi sao chủ nhiệm lớp lại kêu tớ đi qua sao?”
Tôi cười với cô ta, ra vẻ mờ ám nói:
“Đương nhiên là bởi vì ...yêu sớm nha.”
Xoẹt...
Giang Tri Phỉ dừng lại, ngòi bút trượt trên mặt giấy để lại một vết dài.
6.
“Trình Gia.”
Giang Tri Phỉ nhíu mày, trong giọng nói còn mơ hồ mang theo vài phần cảnh cáo.
Tôi biết là đùa có hơi quá đáng nên liền dừng lại, cười với cậu ấy:
“Chúng ta đều là bạn học cùng lớp mà, tớ chỉ đùa một chút thôi à!”
Dù sao thì sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi biết Giang Tri Phỉ chắc chắn sẽ không vì vài câu nói đùa ngoài miệng này mà làm gì tôi nữa.
Phàm là ai cũng có thể nhìn ra, tôi và Giang Tri Phỉ tuyệt đối không thể yêu sớm.
Trong lúc làm sáng tỏ thanh danh của mình, tôi còn có thể nhân tiện chẹn họng Triệu Kỳ một chút, thật đúng là một công đôi việc mà.
Nhìn thoáng qua, có vẻ như Triệu Kỳ đang thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, tôi yên lặng xoay người học từ đơn.
Tôi cũng lấy sách giáo khoa ra, nhìn cuốn sách mới tinh trong lòng thầm thở dài một câu.
Trước khi xuyên sách, tôi đã học năm thứ hai đại học rồi, ai có thể ngờ tới chỉ là nằm trong ký túc xá đọc tiểu thuyết. Sau khi tỉnh lại phải trải qua lần thứ hai thi tốt nghiệp trung học?”
Có quỷ mới biết tôi đã trả lại toàn bộ kiến thức cấp ba cho giáo viên của mình hết rồi!
Cảnh tượng này ai nhìn mà không nói thảm chứ!
……
Sau một ngày học tập, tôi mệt đến mức chỉ biết gục xuống bàn.
Có người gõ cửa sổ.
“Chị Gia?”
Tôi mở một mắt ra thì nhìn thấy Tô Dương đang đứng ở bên ngoài với một vài em trai nhỏ.
Một thằng nhóc trong kêu lên:
“Chị Gia, đi chơi đi! Tự học có ích gì chứ?”
Ồ, thì ra là tụ tập lại là cùng nhau đến kêu tôi đi cùng.
Nếu là Trình Gia thật sự thì không biết là cô ấy đã vui mừng cỡ nào nhưng đáng tiếc tôi không phải cô ấy.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, hỏi Tô Dương:
“Kẹo mà tôi kêu cậu mang tới, đâu rồi?”
“À đúng rồi! Ở đây! Chị Gia, của chị đây!”
Tô Dương vỗ trán một cái, đưa tới một cái túi.
Hả?
Thằng nhóc này còn mua hai hộp?
Một giây sau, tôi nhìn đồ trong túi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tô Dương! Tôi bảo cậu mua kẹo, ai bảo cậu mua thuốc lá!”
Tô Dương vẻ mặt khó hiểu:
“Không phải. Chị Gia, không phải là chị thích cái này nhất sao?”
“...”
Xem ra thì hình tượng này thật sự không thể ngày một ngày hai là thay đổi.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Bây giờ tôi không thích nữa, hiểu chưa?”
Tô Dương chớp mắt một cái xem như đã hiểu rõ, vội vàng cầm túi lại:
“Chị Gia. Chị chờ một chút, em đi đổi cái này cho chị!”
Mười phút sau, một hộp kẹo cứng hoa quả xuất hiện trên bàn của tôi.
Tôi xua tay:
"Được rồi. Các cậu đi đi, chín giờ rồi, tôi còn phải đến phòng tự học.”
Nói xong, tôi đứng dậy xách cặp sách đi ra ngoài.
Phòng tự học thật ra ở lầu một tòa nhà chúng tôi học được trường học đặc biệt để lại cho học sinh cấp ba tự học buổi tối.
Mấy người bọn họ cũng bước theo sau tôi, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phòng tự học.
“Vãi! Chị Gia, chị làm thật à?”
“Tất nhiên là thật rồi." Tôi sờ hộp kẹo cứng trong túi,"Đúng rồi, sau này không cần mang thuốc lá cho tôi nữa, tôi đổi sang ăn kẹo.”
Tô Dương vẻ mặt lo lắng hỏi:
"Chị Gia, chị bị cái gì kích thích vậy?”
Tôi: “...”
Cậu có thể nói tiếng người hay không!?
Tôi bóc một viên kẹo ném vào miệng, mơ hồ nói:
“Giang Tri Phỉ không thích, hiểu không?”
Mọi người đột nhiên đồng loạt ồn ào lên.
“Ồ...”
Không thể không nói, Giang Tri Phỉ quả thật là lá chắn vạn năng, ai cũng biết Trình Gia thích cậu ấy nên vì cậu ấy làm cái gì cũng không phải là rất bình thường sao?
Rốt cục cũng đuổi mấy người bọn họ đi, tôi bước vào phòng tự học thì thấy Giang Tri Phỉ đã đến!
Tôi giật mình một chút.
Nguy rồi!
Vừa rồi tôi ở bên ngoài nói phét một tí, cậu ấy chắc là không nghe thấy chứ?
Giang Tri Phỉ ngẩng đầu, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như lúc này mới nhìn thấy tôi.
Heyyy.…
Tôi thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, bước tới và ngồi xuống bên trái cậu ấy.
Giang Tri Phỉ lạnh nhạt hỏi: "Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Tôi tiện tay lấy ra bài thi hôm nay cậu ấy viết giúp:
“Vậy, cái này?”
Giang Tri Phỉ nhắc nhở: "Chiều nay giáo viên đã dạy rồi.”
Tôi thản nhiên nói:
"Giáo viên dạy thì làm sao dễ hiểu bằng cậu chứ.”
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bài thi này hơi khó khăn, Trình Gia chân chính hoàn toàn không có khả năng nghe một lần là hiểu nên để cho Giang Tri Phỉ dạy thêm một lần nữa, sau này có giải thích cũng sẽ dễ hơn.
Giang Tri Phỉ im lặng một lát, dường như cũng đã quen với việc tôi nói như vậy nên không so đo từng câu từng chữ nữa mà trực tiếp cầm bút lên.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu từ câu hỏi trắc nghiệm về cơ học này.”
“Được nha.”
Tôi vô thức lại gần cậu ấy.
Động tác của Giang Tri Phỉ đột nhiên dừng lại.
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy hỏi:
"Sao vậy?”
Giang Tri Phỉ mím môi, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Kẹo cậu ăn có vị gì?”
“Vị vải thiều nha." Tôi một tay chống cằm, thuận miệng hỏi: "Cậu muốn ăn thử không?”
Lông mi Giang Tri Phỉ khẽ run, thân thể không chút kiêng nể tránh sang một bên giữ khoảng cách an toàn với tôi.
“Không cần.”
.…