16.

Không ai ngờ Giang Tri Phỉ  lại là người ra tay trước.

Kể cả tôi.

Sau khi phản ứng lại thì tôi nhìn cậu ấy đã lao đánh nhau với mấy người kia thành một mớ hỗn loạn.

Không, nói chính xác mà là Giang Tri Phỉ đơn phương đánh.

Tôi chưa từng thấy qua cậu ấy đánh nhau với người khác bao giờ. Chàng trai ốm yếu và gầy gò trong ấn tượng của tôi, lúc đánh người vậy mà lại thật sự thể hiện sự tàn nhẫn từ trong xương cốt tàn nhẫn của mình qua từng nắm đấm.

Ngay từ đầu mấy người kia còn có ý định chống trả nhưng sau đó bọn họ bắt đầu xin tha với bộ dạng mặt mũi bầm dập sưng vù.

Nhưng Giang Tri Phỉ dường như không nghe thấy, tiếp tục túm lấy người đàn ông đã đẩy cậu ấy, định đập ấn đầu anh ta đập vào tường.

Trái tim tôi dường như muốn ngừng đập.

“Giang Tri Phỉ!”

Cậu ấy dừng lại, giống như là lúc này cậu ấy mới nhớ tới sự tồn tại của tôi.

“Cậu trở về đi, cậu cứ xem như chưa từng tới đây." Giọng nói của Giang Tri Phỉ lúc này vô cùng lạnh lẽo.

Tôi bất chấp tất cả vội vàng lao đến nắm chặt lấy tay áo cậu ấy.”

“Giang Tri Phỉ! Cậu đừng đánh nữa!”

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Tô Dương dẫn theo một đám đàn em, trợn mắt há hốc mồm nhìn bên này.

“Chị Gia!? Cái này, cái này là… Chị đánh?”

Tôi: “…”

Vừa rồi lúc ở đầu ngõ tôi đã cảm thấy có chút không ổn nên đã gọi điện thoại cho đám người Tô Dương, bảo bọn họ dẫn người tới.

Thật ra bọn họ đến cũng không có muộn nhưng ai có thể ngờ tới Giang Tri Phỉ lại đánh người?

Tôi kéo tay áo của cậu ấy xuống, cậu ấy cũng không nhúc nhích nên tôi dứt khoát nắm chặt cổ tay cậu ấy.

“Chăm sóc tốt cho những người này nhé.”

Nói xong những lời này, tôi mặc kệ ánh mắt hóng hớt lại tò mò của bọn họ, trực tiếp kéo Giang Tri Phỉ đi.

Đi được một đoạn, tôi mới nhận ra Giang Tri Phỉ cứ như vậy mà đi theo phía sau tôi.

Trong lồng ngực tôi dường như có thứ gì đang đấu đá lung tung. Tôi hất cổ tay cậu ấy ra, xoay người lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:

“Giang Tri Phỉ! Cậu có biết cậu còn phải học đại học không đó?!”

Lúc này tôi mới nhận ra giọng nói của mình có chút run lên, mang theo sự tức giận cùng với…  sợ hãi mà tôi cũng không ngờ tới.

Sao cậu ấy có thể như vậy chứ?

Thật vất vả cậu ấy mới vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, thật vất vả cậu ấy mới có thể nghênh đón giai đoạn mới của cuộc đời, nếu như hôm nay cậu ấy đánh những người đó  xảy ra chút vấn đề gì thì  tất cả mọi thứ của cậu ấy đều sẽ bị hủy hoại!

Giang Tri Phỉ chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Một lúc sau đó, cậu ấy mới hỏi: "Cậu quan tâm sao?”

Tôi ngẩn ngơ: "Cái gì?”

Giang Tri Phỉ nói: 

"Cậu sẽ quan tâm tới việc tớ thi có tốt không hay tớ có học đại học hay không à?”

Tôi đột nhiên nghẹn lời.

Tất nhiên là tôi quan tâm rồi! Dù sao trong cốt truyện, cậu ấy cũng là bởi vì Trình Gia mà mới bị trì hoãn!

Nhưng những lời này làm sao tôi có thể nói ra được đây?

Tôi hít một hơi thật sâu nói: 

“Đương nhiên là tớ quan tâm rồi! Cậu là thủ khoa của khoa tự nhiên của toàn thành phố. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn học, tớ cũng sẽ được thơm lây theo! Sau này tớ vẫn phải trông cậy vào cậu…”

Giang Tri Phỉ đột nhiên nhẹ giọng nói: "Lừa đảo.”

Tôi sửng sốt: "...... Cái gì?”

Giang Tri Phỉ từ trong túi ra một vật gì đó đặt vào tay tôi.

Đó là một thẻ ngân hàng.

“Tiền viện phí lúc trước cậu giúp bà nội tớ nộp đều ở chỗ này, tớ đã nói sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu, tớ nói được làm được.”

Ngực của tôi lúc này như bị một cục bông gòn ướt át nhét đầy.

Cậu ấy nói cậu ấy không có tiền là bởi vì tiền học bổng kiếm được đều phải trả lại cho tôi?

Quả thật là cậu ấy không bao giờ nợ ân huệ của bất kì ai, mỗi một món nợ đều tính toán rõ ràng.

Cậu ấy xoay người bỏ đi.

Tôi tức giận đến mức bật cười nói:

"Giang Tri Phỉ, cậu biết rõ chuyện này đối với tớ mà nói cũng chẳng tính là gì mà. Chỉ vì chút tiền này, chỉ vì phải vạch rõ quan hệ với tớ mà cậu thà rằng đánh nhau với bọn họ sao? Cũng không quan tâm đến tương lai sau này của mình nữa sao?”

Giang Tri Phỉ khựng người lại.

“Tớ đánh những người đó không phải bởi vì bọn họ tìm tớ đòi tiền mà là bởi vì cậu.”

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng: “... Sao cơ?”

17.

“Tớ không quan tâm bọn họ đối xử với tới như thế nào nhưng với cậu thì khác.”  

Bầu không khí chợt yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập càng lúc càng nhanh hơn.

Giang Tri Phỉ không quay đầu lại.

“Số tiền đó đối với cậu mà nói không tính là gì nhưng đối với tớ lại rất quan trọng. Tớ có thể nợ tiền của bất cứ ai nhưng người đó nhất định không thể là cậu.”

“Thật ra mấy năm nay bọn họ không chỉ một lần làm khó tớ nhưng tớ đều nhịn. Chỉ là vừa rồi, lúc anh ta nói cậu như vậy, trong đầu tớ chỉ có một ý nghĩ: Cho dù là bất cứ ai cũng không thể bắt nạt cậu.”

Khoảnh khắc này giống như có gì đó đang dần rõ ràng vậy.

Tôi không chút suy nghĩ mà đuổi theo, đi tới trước người cậu ấy và ngăn cậu ấy lại.

“Giang Tri Phỉ.”

Tôi vô thức nắm chặt tay lại, vành tai nóng lên.

“Cậu nói những lời này...... Là có ý gì?”

Giang Tri Phỉ yên lặng nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi bị cậu ấy nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, trên mặt hình như càng lúc càng nóng hơn. Vì vậy tôi dứt khoát chọn giở trò lưu manh.

“Cậu không nói rõ ràng thì hôm nay đừng nghĩ đi được!”

Giang Tri Phỉ: "Tớ cho rằng tớ đã nói đủ rõ ràng rồi.”

Không biết lúc này tôi lấy lá gan ở đâu ra, mạnh miệng nói: 

“Đương nhiên là cậu nói không rõ ràng rồi! Một chữ tớ cũng nghe không hiểu!”

Đường phố bên ngoài tấp nập người qua lại, dòng người ồn ào vội vã.

Nhưng chỉ có góc nhỏ này là hẻo lánh và yên tĩnh.

Giang Tri Phỉ cúi đầu nhìn tôi, cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu nên dù tôi làm ra vẻ ngang ngược nhưng cũng có gì oai phong cho lắm.

Đang lúc tôi rối rắm, cậu ấy rốt cục cũng lên tiếng.

“Tớ muốn hôn cậu.”

Cậu ấy cúi xuống và thì thầm vào tai tôi:

“Đồng ý nhé.

……

Mọi âm thanh dường như đã biến mất vào lúc này.

Chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng trầm thấp của cậu ấy, hơi thở ấm áp đan xen chiếm giữ tất cả.

Thấy tôi không trả lời, cậu ấy lại nói: 

“Lần này, cậu nghe hiểu không?”

Lúc tôi phục hồi tinh thần lại thì tiếp tục lại rơi vào ánh mắt sâu thẳm của cậu ấy.

Gió chiều giữa hè thổi tới mang theo sự khô nóng ồn ào náo động.

“Này!  Giang Tri Phỉ, đây là cậu nói đấy nhé.”

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy, nhón chân hôn lên giữa tiếng tim đập thình thịch.

18.

Bên cạnh hình như có tiếng gì đó vang lên.

Tôi đang muốn quay đầu thì Giang Tri Phỉ đã ôm lấy eo tôi, đẩy tôi vào tường, sau đó cúi đầu xuống hôn tôi lần nữa.

Lần một còn hơi bỡ ngỡ đến lần thứ hai mọi thứ dường như đã quen thuộc hơn.

Hơi thở ấm áp quấn quít, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.

Giang Tri Phỉ người này nhìn bề ngoài có vẻ như dịu dàng nhưng thật ra trong lòng lại là một người rất mạnh mẽ và độc đoán.

Tay tôi đặt lên vai anh, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi: 

“... Vừa rồi, vừa rồi là… là ai...”

Giang Tri Phỉ lùi lại một chút để tôi thở, không để ý lắm nói: 

"Mấy người cậu gọi tới.”

? ? ? ! ! !

Vậy không phải là đã bị bọn họ nhìn thấy hết rồi sao…

“Không sao đâu." Giang Tri Phỉ hôn lên khóe môi tôi, an ủi: 

"Bọn họ đã đi hết rồi.”

Tôi: "…”

Không phải, trọng điểm có phải không đặt đúng chỗ rồi hay không!?

Nhìn thấy cậu ấy lại muốn tiếp tục, tôi nghiêng đầu tránh đi.

Đôi môi ấm áp của cậu ấy rơi vào bên tai tôi.

Tôi không nhịn được mà rùng mình, tay chân bủn rủn.

Không được! Còn có một chuyện quan trọng nữa mà tôi còn chưa hỏi nữa!

“Giang Tri Phỉ, không phải là cậu thích Tiết Thanh Thanh sao?”

Giang Tri Phỉ khựng lại, dường như muốn cười.

“Rốt cuộc tại sao cậu luôn nghĩ tớ thích cô ấy vậy?”

Tôi đột nhiên không nói nên lời: 

“Chỉ là, chỉ là… tớ đoán thôi! Mà này, đêm liên hoan sau khi thi đại học xong, cậu cứ nhìn cô ấy...”

“Đó là bởi vì cậu luôn nhìn cô ấy." Giang Tri Phỉ xoa xoa tóc tôi, " Vốn dĩ tớ định ngày đó nói với cậu,  nhưng... hình như cậu chơi với người khác vui hơn. Nên tớ nghĩ, lúc trước cậu nói thích tớ, có phải là lừa tớ hay không?”

“…”

Sao tôi nghe có vẻ như tất cả những chuyện đó đều là lỗi của tôi?

Tôi không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: 

“... Nhưng là ngày đó em đã tỏ tình với anh...”

Tính ra người chịu thiệt vẫn là tôi nha!

Giang Tri Phỉ không nghe rõ: "Sao cơ?”

Tôi ôm lấy cổ cậu ấy và sau đó chạm đến tai trái của cậu ấy.

“Tớ nói, tớ thích cậu, Giang Tri Phỉ.”

Nếu như tai phải là nơi dùng để cất giữ bí mật của đoạn tình cảm âm thầm kia.

Vậy thì tai trái sẽ dùng để yêu cậu.

19.

Chúng tôi đã kết hôn vào năm thứ năm tôi cùng Giang Tri Phỉ ở bên nhau.

Ba tôi khen: 

“Thằng nhóc này được đó! Mới có mấy năm mà đã đã phát triển tốt như vậy, rất giống với khí phách của ba vợ nó!”

Tôi cũng vui mừng gật đầu.

Đúng vậy, đúng vậy.  Lần này bố rốt cục cũng không cần phải lo lắng chuyện phá sản nữa rồi.

Mẹ tôi cũng đỏ mắt nói: 

“Tốt quá rồi. Trước kia mẹ còn tưởng rằng Gia Gia của chúng ta chính người chỉ nhìn mặt thôi, không ngờ tới người cũng xuất sắc như vậy, thật sự là kiếm lời lớn!”

Tôi: “…”

Cảm ơn ba mẹ nhiều ạ!!!

Trong hôn lễ, đám người Tô Dương uống vô cùng vui vẻ, ngay cả Tiết Thanh Thanh và Tống Nghiễn cũng tới.

Hôn lễ của bọn họ dự tính tổ chức vào năm sau.

Giang Tri Phỉ hôm nay tâm tình rất tốt nên ai đến mời rượu cũng không có từ chối.

Lúc tôi đỡ cậu ấy lên phòng, tôi nhìn thấy bên trên ngăn tủ lại có thêm một bức tượng được khắc bằng gỗ.

Đó là một cặp vợ chồng mới cưới được chạm khắc bằng gỗ.

Tôi có chút ghét bỏ nói: 

"Giang Tri Phỉ, anh làm em béo lên rồi.”

Giang Tri Phỉ từ phía sau ôm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi.

“Vậy sao?”

Tôi chỉ vào cái đầu tiên ở hàng đầu tiên ở trên.

“Anh xem, anh nhìn xem cái mà anh đã vụng trộm nhét vào trong túi của em vào hôm tiệc tối sai khi thi tuyển sinh đại học, lúc đó em còn rất gầy và còn rất xinh đẹp nữa!”

Tượng gỗ kia khắc vô cùng khéo léo và tinh xảo chỉ lớn bằng nửa bàn tay tôi, là một cô gái đang ngồi trong xe, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ô tô, mái tóc dài của bị gió thổi bay, trên môi là nụ cười rạng rỡ.”

Mãi đến lúc tôi và Giang Tri Phỉ chính thức ở bên tôi mới biết được, thì ra anh ấy tỏ tình còn sớm hơn tôi.

Nhưng cái túi đó lúc tôi trở về nhà thì đã tiện tay ném vào trong tủ, cho nên sau đó vẫn không có phát hiện.

Ngày đó chàng trai Giang Tri Phỉ đã lấy hết dũng khí bước lên một bước nhưng suýt chút nữa đã phải lùi lại.

“Này, Giang Tri Phỉ. Nếu như ngày đó em không đi tìm anh thì kết cục giữa chúng ta, có phải sẽ khác với bây giờ không?”

“Sẽ không đâu.”

Giang Tri Phỉ hôn tôi.

“Kết cục của anh, vĩnh viễn vẫn luôn là em.”

……..……….. END …………….…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play