Mặt Thương Châu dần đen lại. Thật ra, trước giờ không nghĩ cô có lá gan lớn như vậy.
Anh quyết định đi xem Quý Ngọc để lại cho anh cái gì.
Hôm nay, là cuộc họp thường niên, tất cả mọi người ở trong khách sạn kia ai cũng không nghĩ Thương tổng lại trở về.
Bảo vệ của ngày trực hôm đó vẻ mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thương Các phất tay cho mọi người tản ra: "Không có việc gì, chúng tôi chỉ là tới để lấy đồ thôi."
Anh tâm tình phức tạp nhấn "nzgsb886", một tiếng "đinh" vang lên, cánh cửa của ô vuông bên phải mở ra.
Thương Các lấy thùng giấy ra và xé mở hộp dưới sự đồng ý của anh trai cậu.
Một cây bút máy, ba cái khuy áo của nam và một túi văn kiện.
Đây là những thứ Thương Châu để quên ở chỗ Quý Ngọc.
Còn có một hộp trang sức, bên trong là một cái vòng tay ngọc bích màu sắc không tệ.
Đây chắc là loại ngọc quý.
Thoáng thấy ánh mắt tò mò, Thương Châu nói: "Đây là từ bữa tiệc từ thiện tối đó, tình cờ có được sau đó thuận tay đưa cho cô ấy."
Thương Các có chút ngốc, cậu ta nghĩ cô sẽ trả lại rất nhiều đồ vật này nọ.
Nhưng chỉ có một cái vòng tay này?
"Anh... Không đưa cho chị ấy đồ gì khác nữa sao?"
Thương Châu cẩn thận suy nghĩ lại, tháng trước là sinh nhật Quý Ngọc, anh nhờ người chuẩn bị một bộ trang sức. Lúc ấy, Quý Ngọc cười nói không cần với lại bản thân anh cũng không nghĩ sẽ kiên trì đưa.
Hình như, Quý Ngọc chưa bao giờ muốn quà tặng.
Thương Các nhận được câu trả lời, là sự trầm mặc của đối phương, nhưng cũng đã có được đáp án mong muốn.
Anh không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn.
Phải biết rằng, mối quan hệ không lấy tiền bạc làm tiền đề là quý nhất, cái này chứng minh bạn phải trả giá nhiều hơn, về mặt tình cảm hay là các mặt khác.
Quý Ngọc không nhận quà tặng của đàn ông. Túi xách và trang sức cô có thể tự bản thân mua, suy cho cùng muốn gây khó dễ cũng phải ngừng tay, vả lại chuyện đó sẽ phải là đầu đề câu chuyện.
Phần lớn trời sinh đàn ông đều có xâm lược, không lấy thứ gì khác, chẳng sợ bọn họ không nhận được lời tố cáo cũng sẽ không chửi bới người khác, còn có khả năng làm người khác quyến luyến không quên.
Mục tiêu của cô chưa bao giờ là tình nhân của ai đó.
Thương Các nghĩ đến lần đầu tiên gặp trợ lý Quý. Lúc ấy, ban giám đốc chỉ là mấy nam nhân khoác lác, ăn nói mạnh miệng. Anh đang rất phiền, nhưng mà đối phương lại đang duy trì nụ cười thâm thúy và yên lặng lắng nghe.
Lúc ấy, cậu ta cảm thấy Quý Ngọc thật sự không đơn giản, bản thân khắc chế cảm xúc và trình độ quả thực không giống người.
Bây giờ nhìn lại, ừm, là người làm việc lớn!
Thương Châu nhìn thấy cái vòng kia, bắt đầu bực bội: "Cô ấy muốn phủi sạch quan hệ? À, để anh nhìn xem khi nào thì cô hối hận."
Hối hận?
Thương Các thoáng do dự, bàn bạc, còn nghiêm túc đề nghị: "Anh, anh có muốn đi tắm nước lạnh không, nếu anh có thể tỉnh táo thì cảm mạo cũng không sao, em có thuốc."
Thương Châu: "..."
Sau một phút.
Đã rất lâu kể từ lúc thành niên đến giờ, Thương Các mới bị đạp một cước tựa như đang ôn lại thời thơ ấu ấm áp.
Đây là phương thức tương tác thân thiện giữa các anh em của anh thời còn nhỏ.
_____
Quý Ngọc tắm xong, cầm lấy điện thoại nằm ở trên giường.
Lục Lẫm gửi đến một tin nhắn Wechat, bây giờ, người này hoàn toàn chẳng nể nang gì.
[Bảo bối, hôm nay cô thật xinh đẹp, muốn nhìn ảnh chụp của anh một chút ~]
Quý Ngọc trả lời tin nhắn: [Vậy anh cứ từ từ tưởng tượng ~]
Sau khi gửi xong, cô thuận tay xóa bỏ yêu cầu kết bạn từ phía bên kia .
Đùa cái gì thế.
Hôm nay, đã xảy ra nhiều chuyện như thế, nên Quý Ngọc cũng không ngủ được.
Cô sử dụng tài khoản "Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh", đăng hai tin trên Weibo. Chia sẻ hai bài hát tuyệt vời nhất, cô nghe gần đây nhất.
Có lẽ, hôm nay là lễ Giáng Sinh cho nên fans hâm mộ vô cùng tích cực.
Trêu chọc cô có phải thừa dịp vợ ngủ, lén lên Weibo dạo chơi.
Dù sao người đàn ông trung niên đầy mỡ này cũng không thể vượt qua được cản trở này.
Thật ra, Quý Ngọc cũng không thèm để ý lắm, lúc cô trả lời bình luận ngoài ý muốn thấy được đoạn quảng cáo nhỏ phía dưới.
Sau đó, cả người như ngây ra.
"Chủ tịch, phu nhân đã treo cổ trên quạt trần được ba ngày rồi."
"Ha ha, cái người đàn bà đê tiện kia đã biết sai lầm rồi sao?"
"Ngày hôm sau, bà ấy đã chết rồi."
Quý Ngọc: "..."
Nhớ lại chính bản thân mình ngày hôm nay, khi đối với Thương Châu cực kỳ khách khí, cô đột nhiên cảm thấy choáng hết cả đầu, lại tưởng tượng đến hình ảnh bản thân đang treo trên cây quạt.
Sức tưởng tượng phong phú cũng có chỗ hại! Nhưng mẹ nó cút đi!
Quý Ngọc bỏ điện thoại xuống, quyết định sau này sẽ cách xa Thương Châu, càng xa càng tốt!
....
Ngày hôm sau, Quý Ngọc dậy sớm rửa mặt, thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay không gặp ác mộng bị treo cổ.
Sau khi thay quần áo xong, cô ra ngoài hẹn bạn tốt ăn cơm trưa.
Nhà hàng nằm trong một cửa hàng đồ Nhật Bản.
Thời điểm Quý Ngọc đi vào, đối phương đã tới rồi.
"Hôm nay, có bán nhím biển tím, còn có món cá đuôi vàng lạnh, cậu muốn ăn cái gì?" Đoàn Tiểu Hạ vừa uống trà sữa vừa nói .
Nhà hàng này năm kia, hai người quyết định hùn vốn đầu tư, chủ yếu là do Đoàn Tiểu Hạ thích đồ ăn Nhật, nên quyết định mở nhà hàng Nhật.
Bây giờ, danh tiếng của nhà hàng có thể nói là tốt, nhưng mà không kiếm được nhiều tiền cho lắm. May mắn là lúc mua lại cửa hàng này giá vẫn còn thấp, nhưng hiện giờ giá mua đã tăng gấp đôi, miễn cưỡng cũng có thể nói là cuộc đầu tư không lỗ.
"Tớ không chọn đâu cậu chọn đi, tớ không thể ăn nhiều." Quý Ngọc cởi áo khoác ra treo lên.
Một nửa thực đơn của nhà hàng này, đều được quyết định bởi các nguyên liệu được đưa đến trong ngày, vẫn luôn luôn thay đổi các nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy để thu hút khách hàng.
Đoàn Tiểu Hạ đã không gặp ai trong một thời gian dài.
Bắt đầu từ năm nay cô cảm thấy Quý Ngọc so với trước càng đẹp hơn, chính là có cảm giác rất chín chắn thùy mị.
Đương nhiên, lúc Quý Ngọc mới mười mấy tuổi thì cô cũng rất đẹp.
Hai người là bạn học chung thời cấp ba. Vào năm lớp 12 Quý Ngọc chuyển từ trường khác vào, hai người cùng ngồi chung với nhau suốt một năm.
Lúc còn nhỏ, Quý Ngọc là cô gái đẹp nhất mà Đoàn Tiểu Hạ nhìn thấy, cũng là người thông minh nhất. Thật tốt khi có thể đạt điểm A của khoa tài chính trong kì thi tốt nghiệp trung học của họ.
Tóm lại, vừa nhìn đã biết là người có thể làm nên chuyện lớn.
Đoàn Tiểu Hạ làm ra bộ mặt lên án học bá (*) ngồi cùng bàn. Lúc trước, Quý Ngọc tìm cô ấy cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không nói nhiều lời đã đi bán hai căn nhà lấy tiền đưa cho cô.
(*) Học bá: Là người chăm chỉ học tập nên học giỏi.
Nhà của cô ấy bị phá bỏ và phải dời đi nơi khác sống, lúc cô ấy học đại học gia đình đã mua một mảnh đất lớn. Đã sửa chữa thành mười bảy gian phòng.
Quý Ngọc là người có tài nguyên tốt, Đoàn Tiểu Hạ ra tiền, hai người họ đã cùng nhau làm việc trong công ty thương mại điện tử, về các sản phẩm tươi sống.
Khi đó sức cạnh tranh không lớn, các cô cũng coi là có vận khí tốt, buôn bán lại lời không ít.
Nhưng mà Quý Ngọc cũng không kiếm tiền dựa vào việc này, cô còn có các khoản đầu tư khác.
Quý Ngọc không thể đánh đồng Thương Châu giống mình, nhưng nếu phải so với số tiền di động này, cô so với người bên cạnh rất nhiều người đều có tiền.
Dù sao thì, cửa hàng của những người đó cũng quá lớn, vội vàng dùng số tiền kiếm được đầu tư tiếp.
"Cậu thật sự đã từ chức, định về ban nhạc à?" Đến bây giờ, Đoàn Tiểu Hạ vẫn cảm thấy sốc trước quyết định này.
Cô ấy là một trong số ít người biết được, trước kia Quý Ngọc đã chơi trong ban nhạc.
Quý Ngọc uống ngụm trà, cong môi nói: "Ừa, chẳng qua là sau này tớ sẽ không có nhiều thời gian như trước đây, nhưng chắc là có thời gian cùng nhau ăn cơm."
Đoàn Tiểu Hạ nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ của đối phương đương nhiên cũng thấy rất tốt nhưng mà không bằng hiện tại có thể thẳng thắn, ung dung.
Thật sự là lại nghiêm túc ao ước.
Vốn đã qua nhiều năm như vậy, cô ấy nghĩ mình đã có năng lực chống cự lại khuôn mặt này.....
Thật là không có tiền đồ! Xem ra bây giờ lại là...
Đi đi đi, cậu là mỹ nhân cậu muốn gì cũng được.
___
Sau khi cơm nước xong, Quý Ngọc lái xe tới nơi ban nhạc tập luyện.
Ngoài ra gần đây, cô và ba người họ cũng cùng nhau tập luyện.
Lúc vừa mới bắt đầu, Quý Ngọc còn có gặp chút khó khăn, nhưng mà chỉ sau ba, bốn ngày thì đã tốt hơn rất nhiều.
Lương Triển xúc động nói cô trời sinh sống nhờ âm nhạc, dẫu sao cô cũng có cảm âm tuyệt đối.
___
Bây giờ, tâm trạng của Thương Châu vô cùng tệ.
Các cô em gái trong công ty, từ sau cuộc họp thường niên đều thịnh hành kiểu trang điểm giọt lệ.
Thương Châu thấy đau hết cả đầu, lại có cảm giác mình mắc chứng sợ nốt ruồi.
Sau đó, anh lại đưa ra quy định, nếu ai dám trang điểm nốt ruồi thì tiền thưởng cuối năm bị hủy, lúc này mới khống chế được.
Thương Châu càng bận tâm về chuyện, gần đây liên tục có người hỏi anh, Quý Ngọc đang ở đâu.
Cũng không thể giới thiệu cô làm công việc trước đó, hoặc đi ra ôn lại chuyện cũ. Thái độ vô cùng nhiệt tình.
Trong đó, không chỉ có bạn bè, còn có đối thủ đầy mưu mẹo của anh!
Cũng đã từ chức rồi, Quý Ngọc làm thế nào mà có thể quan hệ tốt với họ như thế? Làm sao anh trước giờ lại không phát hiện?
Chủ yếu là bây giờ Thương Châu cũng không biết, Quý Ngọc đang ở đâu, anh cũng không nghe được một chút tin tức nào.
Có quỷ mới biết cô ký hợp đồng ba năm đổi công việc khác, là do không làm cùng nghề với anh nữa.
___
Nghỉ ngơi giữa buổi tập.
Lương Triển buông dùi trống xuống, đi tới gần Quý Ngọc: "Buổi chiều, chúng ta cùng nhau đi đến công ty một chuyến đi, chính thức cho em gia nhập vào nhóm."
Hà Xán Dương: "Em yên tâm, hợp đồng của em cùng với tụi anh đều giống nhau."
Lương Triển thở dài: "Tớ nghĩ chuyện này cũng không tốt lắm, tháng trước Tiêu Kiến muốn thêm Du Thanh vào nhóm làm thành tổ hợp có thời hạn, chúng ta cũng chưa có đáp ứng bây giờ lại tự mình thêm người hắn có thể đồng ý sao?"
Thẩm Hoài Lân gảy dây đàn ghi-ta, giọng nói không chút bận tâm: "Chúng ta cũng không có vấn để gì, anh ta cũng không có biện pháp gì, Quý Ngọc và Du Thanh không giống nhau."
"Anh ta khẳng định sẽ có ý kiến rất nhiều, thôi quên đi, đến lúc đó gặp mặt lại thảo luận."
Ba người dứt lời, cùng nhau đưa tầm mắt tới trên người Quý Ngọc, ánh mắt đầy ắp chờ mong.
Lương Triển ho khan một tiếng: "Tình huống đại khái là như thế này, lúc trước ban nhạc và Tiểu Tường Vi đã cùng nhau thương lượng, dù sao cô cũng có ý nghĩ rõ ràng."
"Đúng như vậy, cho nên Quý Ngọc em ấy tốt như thế này, có thể tự đi thương lượng với người khác." Hà Xán Dương tâm trạng nặng nề gật đầu.
Thẩm Hoài Lân: "Cố lên."
Quý Ngọc: "..."
Alo alo, đây là ba cái miệng đang cùng tấu nói (*) hả?
(*) Tấu nói: Là hình thức nghệ thuật của Trung Quốc, người diễn sẽ dùng những câu nói, bài thơ, bài hát nhắm phản ánh những vấn đề xấu, và tuyên dương những điều tốt.
Thôi được rồi, vừa mới không lâu trước đó còn nói che chở cho cô, bản thân lúc ấy còn thấy cực kỳ cảm động. Lúc này, mới có bao lâu đâu đã không giữ lời? Quả nhiên, đàn ông không thể dựa vào được!
Bọn họ vẫn giống trước kia đều là cái đức hạnh này!
____
Đúng là Quý Ngọc đã điều tra qua, lại phải nói đến ban nhạc Hành Tinh tuy rằng mức độ nổi tiếng không nhỏ, nhưng mà ban nhạc này trong giới giải trí vẫn là tường thành.
Cho dù, Thẩm Hoài Lân có dáng vẻ đẹp trai và có nhiều fans hâm mộ, nhưng nó trực tiếp có thể chuyển hóa thành tiếng.
Một lần biểu diễn của bọn họ đều được báo giá khoảng một trăm vạn, vốn đã được xem là giá cao rồi, nhưng công ty phải trừ đi bốn tầng.
Khi chia lại, mỗi người chỉ có hai mươi vạn.
Cũng không phải tháng nào cũng có buổi biểu diễn.
Chủ yếu là công việc buôn bán của bọn họ rất hấp dẫn, nói thẳng ra là ép buộc mang theo người mới. Nếu có người muốn mời ban nhạc biểu diễn thì phải mời nhóm nhạc nam vừa được công ty tuyển chọn gần đây.
Cùng nhau xuất hiện thì người đại diện mới đồng ý, điều này sẽ mang lại hình ảnh tốt cho ban nhạc mới.
Giá để mời hai ban nhạc này là một trăm tám mươi vạn, nhưng mà giá tặng kèm của ban nhạc thật sự không quá cao.
Lúc đầu, rất nhiều người muốn mời ban nhạc Hành Tinh trình diễn, nhưng bởi vì hình thức này nên có rất nhiều người bỏ đi ý kiến này.
Muốn làm nghệ thuật nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, Quý Ngọc nghĩ bản thân mình lúc trước cũng hay trốn chạy và luôn cho là đúng.
Ba người bọn họ đều phải thế chấp nhà để mua xe, Lương Triển còn phải chăm sóc vợ và hai người con, chỉ có thể nói là có thể ăn mặc không cần lo.
Quý Ngọc khẽ thở dài, cô gái nhỏ phá hỏng ban nhạc, đến bây giờ vẫn là con bé phá ban nhạc! Không nói đâu xa, lần trước trên weibo hiện lên tin tức nóng sốt như vậy, rõ ràng người đại diện không cần ban nhạc.
Mấy vị này là đang nghĩ là cô hòa hợp được nữa nên mới đến, không biết là cô giải quyết vấn đề như... Nữ Bồ Tát!
Bốn người đến công ty, Tiêu Kiến đã chờ sẵn ở văn phòng, sau khi anh ta biết thì vô cùng tức giận.
Lúc trước anh ta khuyên như thế nào mấy người đó đều không đáp ứng cho Du Thanh gia nhập. Nhưng mà lúc này, lại có người được gia nhập vào.
Không phải là đang cố ý đánh vào mặt anh ta hay sao?
Muốn gia nhập cũng chỉ có thể là Du Thanh, nếu là người khác thì không được.