Trước khi nghỉ việc, Quý Ngọc đi đến phòng nhân sự để lấy giấy chứng nhận nghỉ việc, đây chính là thủ tục cuối cùng.
Chứng minh cô là tự mình muốn nghỉ việc chứ không phải vì một nguyên do nào đó mà bị đuổi việc.
Ngay cả khi tạm biệt, cũng phải cũng phải đi trong tư thế phong độ nhất.
Triệu Hàn Lộ thở dài, đưa phong thư chứa đầy tư liệu, vội vàng nói: "Thật sự quyết định rồi à? Cậu không hề lo lắng chút nào sao?"
Căn cứ theo mấy ngày hôm qua, Thương tổng dường như mềm lòng đi rất nhiều.
"Trên thư từ chức, anh ta đã đồng ý ký tên rồi."
Triệu Hàn Lộ nhớ lại, phải rồi, sau khi Quý Ngọc gửi đơn từ chức nhìn thấy trợ lý mới nhậm chức, Thương Châu lập tức giận dữ ký tên dưới đơn từ chức.
"Yên tâm đi, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta." Quý Ngọc an ủi.
Cá nhân hai người đều là những người bạn tốt, điều này về sau vẫn sẽ không thay đổi.
"... Đi đi, dù sao ngày mai tớ cũng bắt đầu kì nghỉ đông của mình rồi." Triệu Hàn Lộ che mặt.
Làm tổng giám đốc bộ phận nhân sự, cô quyết định tạm thời tránh đi một thời gian.
Nhất định đây sẽ là một lễ Giáng Sinh khiến người ta ghi nhớ sâu sắc.
___
Hội nghị thường niên của tập đoàn Huy Đỉnh được tổ chức tại khách sạn sáu sao.
Ngoại trừ nhân viên của công ty thì còn mời không ít khách mời.
Trước đây, trợ lý Quý sẽ tham dự cùng với Thương Châu với tư cách bạn nữ đi cùng, nhưng mà bây giờ đối phương đã có trợ lý mới nên cô hiển nhiên sẽ không quan tâm nữa.
Quý Ngọc không có đi cùng với Thương Châu mà đi cùng với Triệu Hàn Lộ.
Cô thay lễ phục đứng trước gương đeo hoa tai và dây chuyền có gắn rhinestone (*).
(*) Rhinestone: Kim cương nhân tạo.
Viên kim cương phản xạ dưới ánh đèn càng khắc họa thêm vào gương mặt kiều diễm của cô.
Triệu Hàn Lộ đánh giá người phía trước, làm lâu năm ở vị trí HR (*), cô đã gặp qua không ít những cô gái đẹp nhưng chắc chắn Quý Ngọc là hoàn hảo nhất.
(*) Vị trí HR: Bộ phận nhân sự.
Cô chính xác là fans hâm mộ của người đẹp mà !
Vai thẳng, xương quai xanh rõ nét, đã thế gầy thế mà còn có ngực nữa.
Hơn nữa, Quý Ngọc có một khuôn mặt sắc sảo nên phải đơn thuần mới có thể đoan trang được nhưng bây giờ chỉ cần kẻ mắt một chút, son môi đậm đã khiến cho khuôn mặt tỏa sáng khắp tứ phía.
Triệu Hàn Lộ thở dài: "Cậu gần đây thay đổi nhiều thật."
"Thật vậy không?" Quý Ngọc chậm rãi thả mái tóc xoăn xuống, dùng ngón tay chỉnh lại mấy sợi tóc nói: "Đột nhiên muốn bản thân mình sống tốt một chút, người khác nghĩ như thế nào thì tớ không quản được, ít nhất thì tớ sẽ tốt với bản thân mình hơn."
"Cậu thật là... Hiện tại người khác cũng rất thích cậu, làm ơn đi cậu hãy hiểu bản thân mình một chút đi!"
Tổng giám đốc Triệu thật sự muốn hét to, cô ấy muốn cong người thành một miếng nhang muỗi ghê.
Nếu không phải hai người thật sự quen thuộc thì khó có thể ra tay được!
Quý Ngọc nhìn trong gương, cô là nhân vật phản diện với vẻ ngoài hạn hẹp nhưng kiều diễm bước ra từ trong truyện tranh nhưng mà nếu diện mạo cô nông cạn như vậy thì vì lý do gì lại làm cho người ta cuốn hút như vậy ?
A, có lẽ tác giả bộ truyện tranh này là một otaku (*) chính hiệu, chẳng những không có một chút hiểu biết về pháp luật lại còn không có khiếu thẩm mỹ.
(*) Otaku: Là từ tiếng lóng để chỉ những người say mê nhân vật hoạt hình, phần lớn đều mang theo nghĩa tiêu cực.
Thật đáng thương.
Quý Ngọc cầm lấy bút kẻ mắt, bên rìa mắt trái chấm một nốt ruồi lệ.
Cô quay đầu nhìn về người phía sau nháy mắt: "Tớ gần đây xem con gái đều trang điểm kiểu này, thế nào?"
"......"
Hô hấp Triệu Hàn Lộ ngưng lại, thế nào?!! Cậu đây là dựa vào vẻ đẹp để hành hung người khác à!
Người phạm trọng tội sắp bị bắt đi đó biết không!! Chết tiệt, tâm hồn thiếu nữ đột nhiên muốn phóng hỏa!
Cô cũng chính bởi vì khuôn mặt này mới có lá gan mà để đi đối phó Thương Châu.
____
Thời điểm Quý Ngọc đến, tại đại sảnh của khách sạn đã rất náo nhiệt.
Thương Châu không quá hài lòng về việc vài ngày gần đây Quý Ngọc cố ý muốn tránh mình.
Anh cùng mọi người nói chuyện phiếm thì nghe người bên cạnh nói Quý Ngọc đến, nên quay đầu nhìn sang.
Không phải chỉ có mỗi Thương Châu nhìn sang, mà mọi người ở đây đều nhìn về hướng đó.
Quý Ngọc diện lễ phục là một cái váy lộ vai màu đỏ, hôm nay không giống với mọi ngày phải gò bó để hợp với khí chất công sở, có thể nói là xinh đẹp đến rung động lòng người.
Cô rất thích hợp với màu đỏ, nốt ruồi lệ cùng đôi môi đỏ mọng.
Thời điểm nâng mắt nhìn sang thật sự là câu hồn đoạt phách, đáy mắt vương chút hơi nước làm cho người ta nhịn không được vừa thấy là muốn nhìn thật lâu.
Người trước mặt vừa xinh đẹp vừa đơn thuần, người nào đó chỉ có thể đứng dựa tạm vào góc tường.
Đây là loại hồ ly gì vậy, nữ hoàng hồ ly cũng không khác là mấy!
Thương Châu nhìn thấy khóe mắt Quý Ngọc có nốt ruồi lệ, cảm thấy được cô hôm nay so với lúc trước rất khác nhau.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã có người lên đón tiếp cô trước.
"Trợ lý Quý buổi tối tốt lành." Lục Lẫm mỉm cười nhìn Quý Ngọc chằm chằm.
Bây giờ cô có cảm thấy rung động không?
Trong chớp mắt nghĩ tới tin đồn cô và Thương Châu kết hôn, trong lòng Lục Lẫm có chút không vui.
Lan Khuê đang đứng một bên khẽ nhíu mày, cô ta thản nhiên nói: "Trợ lý Quý mới đến à, hôm nay trang điểm thật sắc sảo, chắc mất nhiều thời gian lắm."
Quý Ngọc vén tóc ra sau tai, khóe môi nhếch lên: "Đúng vậy, dù sao thì cô có thể không thông minh, không xinh đẹp nhưng tôi thì không thể."
Dù sống không lâu nữa, cô cũng là nhân vật phản diện lớn nhất của bộ truyện tranh này.
Ở đâu lại xuất hiện một người qua đường NPC (*)? Vậy mà cọng rau cải này còn giẫm lên cô ?
(*) NPC: Viết tắt của Non-player character là các nhân vật hư cấu được tạo ra để tương tác với người chơi game.
Khuôn mặt Lan Khuê lúc thì trắng, lúc thì đỏ, không còn nói nữa.
Người của công ty vểnh tai lắng nghe, mặc dù ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng lớn.
Vẻ mặt của trợ lý Quý này là kiểu "Lão nương đây chính là xinh hơn cô thông minh hơn cô lại còn không phải người khuất phục bởi đồng tiền" dứt khoát không cần ồn ào.
Khí thế thật mạnh quá đi!
Thương Châu nâng mí mắt nhìn thấy bạn bè anh đều đang dừng mắt nhìn trên người Quý Ngọc, trong lòng anh thật không thoải mái mà.
Cô không nên mặc như vậy.
"Năm mới, tôi hy vọng có thể hợp tác cùng Thương Châu và trợ lý Quý." Lâm Thịnh nở nụ cười đưa tay ra.
Quý Ngọc nhẹ nhàng nâng tay phải lên rất nhanh liền rút tay về.
"Lâm tổng thật xin lỗi chỉ sợ là không thể, đây là cuối tôi tham gia cuộc họp hằng năm của công ty, ngày mai tôi từ chức rồi."
Tuy cô nói xin lỗi, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.
Lúc này, cùng Thương Châu đứng chung một chỗ đều là tập đoàn quan trọng, hợp tác cùng với công ty bọn họ.
Mọi người đều đơ ra.
Lục Lẫm đột nhiên lên tinh thần, Quý Ngọc có thể từ chức thật tốt ! Hẳn là nên đi từ sớm rồi!
Thương Châu nhíu mày: "Cô ấy hay nói giỡn mọi người không cần coi là thật."
Quý Ngọc vẻ mặt bình tĩnh: "Thương tổng đã ký đơn từ chức cho tôi, bây giờ cũng có trợ lý mới, đây không phải là chuyện cần giữ bí mật chứ?"
Lời nói vừa dứt, không khí xung quanh trở nên im lặng.
Cái gì? Trợ lý Quý phải đi thật sao?
Quý Ngọc rốt cuộc là đang nói hưu nói vượn cái gì vậy? Trên trán Thương Châu nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề cuối cùng nhịn xuống, thanh âm băng lãnh nói: "Trợ lý Quý, cô đến đây một chút."
___
Trên tầng cao nhất của khách sạn, đều là phòng của Thương Châu.
Tuy rằng, trong năm anh không đến được mấy lần, nhưng khách sạn này đều là tài sản của anh nên mọi người cũng không nói gì.
Trước khi Quý Ngọc bước vào thang máy, cô đã phân phó cho phục vụ mang vali nhỏ của mình tới.
Đi vào trong phòng, Thương Châu quay đầu nhìn người phía sau: "Cô lại muốn làm gì? Cô có xem giấy thỏa thuận chưa? "
Sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn nếu có yêu cầu gì đều có thể nói.
Nhưng ít ra thì không cần nổi điên lên, chính là ở đây hôm nay.
"Đừng vội, chờ một chút để phục vụ đem đồ của tôi tới đây đã."
Cửa thang máy vừa mở ra, Quý Ngọc nhận lấy vali của mình, cô lấy túi văn kiện nằm phía trên cùng ra, mỉm cười nói: "Giấy thỏa thuận tôi không có xem, bây giờ trả cho anh."
Cô mang túi văn kiện đã xé ra sau đó lại xé thêm một lần và ném vào người cách đó hai mét.
Trên không trung giấy tờ bay loạn, Thương Châu mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đối diện.
Quý Ngọc quỳ xuống mở vali ra, cô hít sâu một hơi lấy ra một xấp tiền, xoay người nhét vào tay đối phương, Thương Châu rất kinh ngạc lui từng bước về sau tiền thì rơi đầy đất.
Quý Ngọc dứt khoát để tiền trong vali rơi đầy đất.
Năm mươi vạn không phải là số tiền nhỏ.
"Tiền này cho anh, nửa năm qua là anh giúp tôi, anh có thể sẽ cảm thấy ít nhưng thật ra thì tôi cũng không thoải mái lắm nhưng mà đây là giá hợp lý lắm rồi."
Nói cho cùng khi xem xét một cách công tâm thì khuôn mặt và thân hình của anh ta đều rất tốt.
Thương Châu mặt đen lại, cắn răng nói: "Cô có biết cô đang làm cái gì không?"
Quý Ngọc cầm lấy một đống tiền ném về bên chân đối phương.
"Không phải đã sớm nói rõ ràng với anh rồi sao, tôi mặc kệ! Tôi cho anh tiền anh đi đi!"
Thương Châu: “Quý Ngọc!"
Quý Ngọc cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông này tràn đầy tin tưởng cảm thấy cô muốn tăng cân và nhiều thứ khác nữa.
Cho nên mới bình tĩnh mà kéo dài tới bây giờ. Mà bây giờ cái ranh giới gắn bó hai người lại với nhau đột nhiên bị chặt đứt, anh ta liền trở tay không kịp.
"Cô có thể, tôi đã đồng ý kết hôn với cô, cô còn có gì không hài lòng?"
"Kết hôn sao? Tôi sợ là đợi không được đến ngày đó."
"Cô có ý gì ?"
Đôi mắt Quý Ngọc lóe lên, ngăn lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng đã đi đến bước này, cô cũng không nghĩ được phải nói thêm điều gì nữa.
Chẳng lẽ nói với anh rằng cô sắp chết? Điều này không thú vị chút nào.
Cô lại nâng mắt lên trên mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh.
"Bởi vì tôi không thích người lớn tuổi hơn, tôi muốn gả cho người trẻ hơn tôi, tính toán thì cũng phải đợi rất lâu không biết lấy chồng còn đang học cấp hai thì như thế nào, vừa được một mét bảy, anh ta thì được không."
Thương Châu khí huyết dâng trào, gần như rít từng chữ một: "Cô nói gì vậy? Tôi xem cô bệnh cũng không nhẹ đâu! Cô rốt cuộc thì đang nổi điên cái gì đây?"
"Không vì cái gì cả, hiện tại anh muốn đã không còn quan trọng nữa, tôi cũng không muốn cùng anh có quan hệ gì nữa." Quý Ngọc nhẹ nhàng trả lời.
Thì ra lúc này trong lòng lại nhẹ nhàng vậy.
Ban đầu, Thương Châu rất tức giận, nhưng hóa ra từ nửa tháng trước cô đã có suy nghĩ muốn rời đi rồi, anh hoàn toàn bị dọa sợ.
Bất ngờ, khiếp sợ, tức giận, thất vọng đan xen vào nhau đặc biệt không vừa lòng cô nói thế nào muốn đi liền đi.
Quý Ngọc lại nhớ lần đầu hai người gặp nhau, cũng là khi tuyết rơi ngày Giáng Sinh.
Chỉ chớp mắt cái đã qua nhiều năm như vậy.
Thời điểm tuyết rơi không hề có bất kỳ âm thanh nào, đợi đến khi mở cửa sổ mới phát hiện ra trên mặt đất đã tạo thành một mảnh tuyết trắng.
Tựa như đang gom góp thứ cảm xúc nhỏ nhặt nào đó.
Cô cầm lấy cuốn sách trên mặt đất đưa đến cho anh nói: "Quà Giáng Sinh, tôi không nghĩ anh nợ tôi, cứ như vậy đi, gặp mặt hay chia tay cũng phải thật thoải mái, sau đó hãy đi."
Thương Châu không bước tiếp, Quý Ngọc đặt sách lên bên cạnh bàn.
Cô nghĩ đến trong tương lai Thương Châu sẽ làm việc với nữ diễn viên, cô nói: "Đây đều là sách có liên quan đến pháp luật, anh không có việc gì có thể xem thử, về sau mặc kệ sẽ như thế nào, tôi hy vọng anh cũng đừng ép buộc bất cứ người phụ nữ nào."
Mặc kệ các độc giả của truyện có bao nhiêu thích thú xem mạnh mẽ x cùng tiếc mục cưỡng đoạt cẩu huyết nhưng sẽ không dễ chịu gì khi đặt hoàn cảnh đó vào người có liên quan đến mình.
Thương Châu nhìn lướt qua mấy bìa sách đặt trên bàn, mặt trắng bệch, thanh âm trầm thấp nói: "Cô nghĩ tôi là người như vậy sao? Cô yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không bắt buộc cô."
"Hy vọng là như vậy."
Quý Ngọc không nghĩ tới anh sẽ hiểu lầm thành vậy, thật ra cô cũng cho rằng Thương Châu cao ngạo không ai sánh bằng không giống người bắt buộc người ta làm chuyện gì đó.
Nhưng mà tương lai đầy rẫy biến số, không đến ngày đó thì vĩnh viễn không thể kết luận được.
"Được! Cô thật sự có thể! "
Thương Châu tức giận đến cực điểm, đồng thời trong lòng có chút gì đó trống rỗng, không hiểu sao tim lại đập mạnh như vậy.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Sao có thể đột nhiên không thích, không thèm để ý đến vậy chứ?
"Cô với tôi cũng không còn việc gì nữa, tôi sẽ ký tên cho cô."
Quý Ngọc không nghĩ sẽ nói tạm biệt với anh, chỉ xoay người ra ngoài.
Cô không trở về đại sảnh nữa, lập tức tới bãi đỗ xe.
_____
Sau khi Thương Châu đưa Quý Ngọc đi, một nửa số người trong cuộc họp thường niên sôi nổi hẳn.
Tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng cầm di động lướt xem tin trong nhóm.
[Hôm nay cao quý và quyến rũ chính là Quý nữ vương! Khí thế ngất trời! Đáng khen ngợi!]
[Bộ váy lễ phục mấy chục vạn hôm nay thật xứng với đại mỹ nhân]
[Tôi thật hèn hạ, tôi chính là ham mê thân thể của cô ấy!]
[Cùng nhau ham cùng nhau ham]
[Có phải phụ nữ các cô lại bắt đầu không kiêng dè rồi không, tôi ra chuồng gà đây]
[Khoảnh khắc tôi ngước mắt lên cả nhà đều rung động, awsl]
[Đại mỹ nhân không phải thật sự muốn từ chức đi]
[Có chút khẩn trương, ngàn vạn lần đừng luyến tiếc ô ô ô]
Hai mươi phút sau, có tin tức thông báo trợ lý Quý đã rời khỏi khách sạn, Thương tổng cũng không xuống dưới nữa.
Được rồi, đoàn đội lướt màn hình còn nhanh hơn.
[Sao lại như thế! Chẳng lẽ Thương tổng bị bỏ rơi!]
[Thương tổng người chiến thắng trong cuộc sống.... Cũng sẽ bị bỏ rơi?]
[Nếu là thật thì đại mỹ nữ V5!]
[Cho nên họ thật sự ở cùng nhau sao....]
[Tôi không cần tôi không cần! Tôi luyến tiếc người đẹp! awsl]
[Mấy ngày hôm trước vừa mua cổ phiếu của công ty, cảm thấy Thương tổng tiền đồ dài vô biên, hiện tại nên hay không nên bán đây?]
[Mặc kệ đây là loại tình huống gì, ngày mai sẽ biết thôi]
Trong công ty thường xuyên truyền ra tin tức Quý Ngọc cùng Thương Châu ở cùng một chỗ nhưng hai người thật sự ở cùng một chỗ à, ngược lại mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ.
Quý Ngọc luôn kín tiếng, Thương Châu thì chưa bao giờ công khai mối quan hệ của hai người.
_____
Cuộc họp thường niên hôm nay, Thương Các tới trễ nửa tiếng thế mà không nghĩ bản thân mình vừa bỏ mất một vở kịch hay.
Cậu ta do dự một lúc vẫn quyết định lên tầng cao nhất nhìn xem thử.
Thang máy mở ta, Thương Các thấy anh trai mình ngồi trên sô pha. Trên mặt đất còn có một đống tiền....
"Này... Là nghi thức gì thế? Chuẩn bị dùng tiền làm cây thông noel à?"
Thương Châu cười lạnh một tiếng, biểu cảm dần tối xuống: "À, đây là Quý Ngọc cho anh, phí chia tay."
Thật sự là cô gái điên, cô nhất định sẽ hối hận.
Thương Các: "......"
Cậu ta không biết là nên khiếp sợ Quý Ngọc có một chân của anh mình, hay vẫn nên khiếp sợ Quý Ngọc cho anh của cậu một đống phí chia tay.
Quả nhiên là Tiểu Tường Vi! Hiện tại đã nhìn ra được.
Thương Châu nhìn di động ngạc nhiên một lúc.
Quý Ngọc gửi tin tới.
[Tôi cất đồ ở tủ công ty, mật khẩu là nzgsb886]
Thương Châu nhìn một lúc, kêu Thương Các đến: "Mật mã này có nghĩa là gì?"
Thương Các thấy rõ ràng, hít một hơi khí lạnh: "....."
Cậu quyết định ngưỡng mộ chị Quý đến chết!
"Em đây là thái độ gì ? Còn không mau nói."
Thương Các ho khan: "À, ý chị Quý là... Hoàn toàn chia tay với anh, chúc, chúc anh hạnh phúc, mọi người về sau cùng nhau quên chuyện đó đi."
Thương Châu nghĩ người ngu ngốc này khẳng định xem không hiểu, nói lung tung, anh châm chước sau một phút thận trọng gửi lại dấu chấm hỏi.
Sau dấu chấm hỏi còn thêm dấu chấm than màu đỏ.
[Gửi tin không thành công, đối phương đã bật chế độ xác minh bạn bè, bạn không còn là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, đối phương xác nhận mới có thể tiếp tục nói chuyện.]