Trên đường lái xe tới công ty, Quý Ngọc nói với Lương Triển cho cô xem hành trình gần đây nhất một chút.

Người đại diện đã xác nhận giúp ban nhạc tham gia các hoạt động, nhưng mà ở cuối mỗi mục đều có đánh một dấu (×).

Toàn bộ ý kiến đều bị bác bỏ.

"Bỏ qua mấy doanh nghiệp nhỏ lẻ không chính thức kia không nói làm gì, nhưng mà em cảm thấy mấy loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe nam giới không tệ lắm, ít nhất không phải mấy sản phẩm ba không, giá trị cũng cao, sao các anh lại không nhận?" Quý Ngọc ngẩng đầu hỏi.

"Ôi trời, thôi quên nó đi." Hà Xán Dương nhún vai nói.

Quý Ngọc lơ mơ hỏi: " Ngôi sao nam có thể làm đại ngôn (*) cho các sản phẩm bảo vệ phụ nữ, các anh làm đại ngôn sản phẩm bảo vệ sức khỏe hẳn là không có gì đi?"

(*) Đại Ngôn: Là người đại diện phát ngôn của các nhãn hàng.

Lương Triển nói: "Tụi anh cũng có nghĩ qua chẳng qua là khi đó cùng với Tiêu Kiến có chút bất đồng nên liền bị đẩy đi hết.”

Quý Ngọc đưa mắt nhìn ở sản phẩm bảo vệ sức khỏe một lúc lâu, sau đó mới nhìn vào lịch trình.

Người đại diện này thật sự có khả năng, thương lượng tất cả các lịch trình đều là cố ý làm cho nghệ sĩ tự xấu mặt, để tranh thủ sự chú ý.

Không bằng trực tiếp đừng nhận lịch trình như vậy.

Cô tiếp tục nhìn xuống thấy được một thông báo tên  “The band's live” nhưng phía cuối bị đánh dấu "X"

 

Đây là chương trình âm nhạc nguyên gốc, dự định sẽ mời ba mươi ban nhạc với nhiều phong cách khác nhau tham gia.

Thông qua các buổi biểu diễn trực tiếp, quyền lựa chọn ban nhạc đi tiếp giao cho người xem. Cuối cùng, bỏ phiếu bình chọn trong ba người đứng đầu.

Vừa là một buổi trình diễn cũng vừa là cuộc thi.

Quý Ngọc: "Cũng không tệ."

Lương Triển: "Cái này rất thú vị nha, nhà sản xuất còn gọi điện thoại cho bọn anh đó nhưng mà Tiêu Kiến nói tiền quá ít nên bị bác bỏ."

Đương nhiên chương trình này không nặng mùi thuốc súng giữa các nhóm, các ban nhạc đa phần đều biết lẫn nhau.

Nhà sản xuất xem như cũng rất thật lòng, mời mấy công ty giải trí có ký hợp đồng với ban nhạc đến tham gia.

Tuy chỉ là một Webcast (*) nhưng được cung cấp nền tảng tốt.

(*)Webcast: Là phần mềm truyền thông dùng để phân phối nội dung truyền thông (âm thanh, hình ảnh, webcam – camera – handycam – đầu băng đĩa – tivi – điện thoại – màn hình máy tính,..) lên internet tại một hoặc nhiều điểm cầu khác nhau; cùng một thời điểm, các điểm cầu khác có thể nghe/xem được cùng một lúc.

Chỉ là hiện nay lại không có nhiều chương trình tạp kỹ như vậy trên thị trường, cũng không biết được mức độ lan truyền như thế nào khi chương trình phát sóng, điều quan trọng là thông báo chi phí cấp cho trong một tháng không cao.

Quý Ngọc: "Chúng ta có thể tham gia cái này, em cùng với mọi người đi nói với người đại diện."

Hà Xán Dương: "Nếu em có hứng thú như vậy, tụi anh cũng không có ý kiến gì."

Lương Triển nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đúng rồi, Tiêu Kiến bảo chúng ta đưa bản quyền bài hát cho Du Thanh."

Vừa mới dứt lời, những người khác đều hướng mắt về Quý Ngọc.

Không được tính là bài hát nổi tiếng của ban nhạc Hành Tinh.

Nhưng mà...

Viết lời: Tiểu Tường Vi

Sáng tác: Tiểu Tường Vi & Thẩm Hoài Lân

Biên soạn nhạc: Tiểu Tường Vi & Thẩm Hoài Lân

Quý Ngọc đúng trọng tâm nói: "Có lẽ bài hát này thích hợp với các cô gái hát."

Lúc trước, khi cô viết xong bản nháp đầu tiên, ba người cùng nghe nói là khá bắt tai, nhưng rất nặng nề và bi thương.

Tại sao chỉ là cô gái trẻ tuổi mà có thể viết ra được bài hát nghe đau buồn và tuyệt vọng như vậy?

Khi hát cũng không được tốt cho lắm.

Thẩm Hoài Lân đã cải biên giai điệu và lời bài hát rất nhiều lần, phiên bản sau khi cải biên dứt khoát và thoải mái hơn nhiều.

Anh hy vọng Quý Ngọc trong tương lai có thể hạnh phúc hơn.

Phiên bản đã cải biên cũng là phiên bản được hát bây giờ.

Hà Xán Dương cười lạnh, ngữ khí khinh thường nói: "Cmn đi, cô ta cải biên kiểu gì mà giai điệu cũng chưa động chạm tới, còn có tám nhịp nhỏ hoàn toàn không khác gì."

Mặc dù, cùng làm nhạc nhưng đều có một ít kiêu ngạo. Anh thật sự rất chán ghét Du Thanh.

Du Thanh được xưng là tài nữ giới giải trí, không chỉ biết rất nhiều nhạc cụ còn có thể tự mình sáng tác.

Nhưng mà, một bài cô ta cũng chưa từng viết.

Đặc biệt, chọn những bài ít được quan tâm sửa đổi thành mình viết.

Cô ta có giọng hát tốt, fans lại không ít, sau vài lần sửa đổi đều có hưởng ứng tốt.

Fans còn nói, may mắn là tiểu tiên nữ tự mình hát, làm cho mọi người biết có bài hát này, không đến mức bị chôn vùi.

Không chỉ có những bình luận trên Weibo mà còn bình luận vào phiên bản của ca sĩ gốc "bản phối cũ này cũng thật bình thường", "thật không hay bằng bản cover của Du Thanh."

Mà những ca sĩ gốc này đều không có tên tuổi gì, nghĩ nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện nên nhịn cô ta, ngẫu nhiên sẽ có vài người qua đường nhắc đến "hẳn là nên tôn trọng ca sĩ gốc" nhưng cũng rất nhanh bị fans đối phương công kích là "người không khách quan", "ghen tị".

Bản quyền các ca khúc của ban nhạc Hành Tinh đều trên tay bọn họ, không có Thẩm Hoài Lân đồng ý,  không được tự ý sửa.

 

Ngày đó Tiêu Kiến tới hỏi, Thẩm Hoài Lân cũng đặc biệt chẳng khách sáo nói: "Tuyệt đối không có khả năng."

Không hổ là anh.

Quý Ngọc: " Cô ta muốn hát, em sẽ để cho cô ta hát thật hay."

___

Vừa tới công ty, Lương Triển ngăn Quý Ngọc lại.

"Tụi anh chỉ lừa em thôi, em không cần đi theo, tụi anh sẽ tự bản thân đi đối phó."

Hà Xán Dương đưa bản hợp đồng đã in ấn xong xuôi ra: "Giống hệt của tụi anh, sẽ không hại em."

Lương Triển: "Em gái à, trước hãy đi tham quan công ty trước đã, chờ đến khi nào làm xong việc sẽ gọi cho em nhưng mà lá gan em cũng lớn thật, bị tụi anh nói như vậy cũng không bị dọa chạy."

Nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều đã biết, tự nhiên không cần đùa giỡn làm hư đầu óc, có cái gì cứ nói cái đó.

Bọn họ có hứng thú muốn dọa Quý Ngọc thật, không nghĩ tới suốt hành trình đối phương lại bình tĩnh như vậy.

Hà Xán Dương: "Cũng không nên dọa Tiểu Tường Vi chạy mất, bằng không A Lân sẽ khóc mất."

Thẩm Hoài Lân cười một tiếng: "Tôi thì khóc cái gì, ai dọa ai đi cùng với tôi không quan hệ gì."

Quý Ngọc do dự hỏi: "Các anh cảm thấy có thể cùng người đại diện giải quyết được sao?"

Quan trọng nhất là... Em cũng không nghĩ sẽ ký hợp đồng giống với hợp đồng của mọi người.

Lương Triển vẻ mặt không hề hấn gì: "Không đồng ý thì không đồng ý, thời hạn hợp đồng của tụi anh cũng chỉ còn nửa năm cùng lắm thì nghỉ ngơi nửa năm đến lúc đó cùng nhau làm lại."

Ba người cũng đã nghĩ tới kết quả tệ nhất rồi, thật ra thì album mới đều đã thu âm xong hết rồi, chỉ là công ty trì hoãn tới giờ vẫn chưa được phát hành.

Người đại diện nói chỉ hát thôi không kiếm được tiền, vẫn là nên chạy ra ngoài tham gia nhiều show tạp kỹ mới có thể nhanh kiếm tiền.

Về phương diện này, hai bên có khác biệt rất lớn.

Nhìn thấy dàn nhạc không gia hạn hợp đồng, Tiêu Kiến vô cùng bất mãn đương nhiên là phải chèn ép đến giá trị cuối cùng mới thôi.

Vì thế nên đã cho ban nhạc Hành Tinh đi nâng đỡ những ca sĩ mới.

Quý Ngọc đỡ trán, làm ơn đi các vị thời gian của tôi không còn nhiều lắm đâu!

Nghỉ ngơi nửa năm?

Cô thở dài: "Vẫn nên là em đi nói đi, mọi người cứ đứng ngoài chờ em đi."

Lương Triển nghi ngờ nhìn người trước mặt: "Em thật sự sẽ không đánh hắn chứ?"

Dù sao thì năm đó Tiểu Tường Vi kia thật sự là....

Lúc ấy, sau khi trình diễn ở quán bar xong đã là nửa đêm, trên đường về có một lão già thấy cô gái đang đi thì liền cởi quần giở thói lưu manh."

Quý Ngọc tóc ngắn, vừa cao vừa ôm nhìn sơ qua thì thật không giống con gái.

Nhưng bộ dạng đẹp trai quá cũng không gọi là an toàn gì!

Cô thật sự gặp được tên lưu manh, quay trở lại mượn cây kéo cắt cỏ.

Điên cuồng đuổi theo hắn hơn nửa khu phố.

Ngày hôm sau, rốt cuộc cũng không thấy lão già đó đi khoe chỗ đó nữa.

Đây đều là những việc Tiểu Tường Vi làm, Lương Triển có đầy đủ lý do để hoài nghi đối phương.

Quý Ngọc: "Đừng nghĩ nhiều quá, em học đại học chẳng dùng được gì sao?"

Ba người đối diện không nói lời nào.

Một chút cũng không tin tưởng cô?

"Em sẽ ra sớm thôi." Quý Ngọc dừng một lúc, lại nói: "Về sau đừng gọi em là em gái, cũng đừng gọi là Tiểu Tường Vi."

Đều chạy trốn đến ba lần, Tiểu Tường Vi tên này có chút là lạ.

Lương Triển: "Thế gọi em là gì?"

"Kêu ba ba, bây giờ ba ba phải đi vào." Quý Ngọc nâng cằm, thu hồi tầm mắt vào phòng.

"...."

Không hiểu sao khí phách lại lớn thế này?

Lương Triển: "Chúng ta chờ ở đây đi, ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ có đánh nhau."

Hà Xán Dương: "Em ấy bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác nhưng mà sẽ không tốt nếu em ấy đánh nhau."

Thẩm Hoài Lân: "..."

Thành thật mà nói, Tiêu Kiến còn không cao bằng Quý Ngọc, anh ta lại còn mập. Đàn bass của Quý Ngọc tương đối nhẹ, nhưng cũng là tám âm, có thể luyện tập với nhạc cụ nặng như vậy trên lưng thì có thể là người bình thường sao?

Gầy, đẹp nhưng búa đập lên người hẳn là rất đau.

____

Lúc Quý Ngọc đi vào, bên trong ngoài Tiêu Kiến còn có một cô gái.

Trên hotsearch cô đã gặp qua.

Hôm nay, Du Thanh đã ở công ty, cô ta bị chọc tức đến mức choáng váng, dù có thế nào cũng phải xem Thẩm Hoài Lân, cự tuyệt cô ta thì tìm cái loại người như thế nào.

Nhìn vào người đang đi đến, đầu tiên là cô ta thấy sửng sốt, theo đó là cảm xúc không cam lòng cùng ghen tị dâng lên.

Nhưng mà, lại thở ra một hơi, nhưng mà không phải cái người kia.

Sau khi biết tin tức, Du Thanh và Tiêu Kiến cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liên tưởng đến ban nhạc phía trước còn có các thành viên nữ...Tiêu Kiến tìm được bức ảnh mười năm trước.

Trên ảnh chụp "chất lượng thời nhà Thanh" có một cô gái tóc ngắn, kẻ mắt dày phong cách cực kì kinh khủng không có thẩm mỹ.

Hiển nhiên, không phải cô gái trước mặt này, tám sào tre không tới cùng nhau.

Tiêu Kiến hỏi: "Tại sao lại đi một mình? Bọn họ đâu rồi?"

"Tôi có thể đại diện cho bọn họ cùng anh nói chuyện. Bản quyền của có thể đưa ra, tôi có thể khuyên bọn họ ký tiếp hợp đồng, nhưng mà anh phải cho tôi gia nhập nhóm hơn nữa phải để chúng tôi tham gia."

Đầu tiên là Tiêu Kiến ngẩn người, sau đó hỏi ngược lại: "Cô thật sự có thể làm chủ? Bọn họ sẽ nghe theo cô?"

Quý Ngọc lấy văn kiện trong túi ra: "Anh ký cái này, tôi lập tức làm cho bọn họ ký tên vào văn kiện đồng ý cải biên tác phẩm."

Đây là hợp đồng đồng ý cho cô tạm thời gia nhập vào ban nhạc Hành Tinh.

Quý Ngọc không muốn nói chuyện nhiều với người khác.

Vòng tròn giải trí về bản chất giống như là trò đánh cờ của giới tư bản, so với chuỗi lợi ích ở đằng sau nghệ sĩ như là một công cụ vậy.

Bây giờ, ban nhạc đang ở rìa giới giải trí, căn bản không đủ để xem trọng.

Các anh ấy ngay cả công cụ cũng không phải.

Nếu không, show tạp kỹ sẽ ghi hình ngay lập tức để tránh lãng phí thời gian, cô không muốn nói chuyện với người này.

Du Thanh run sợ, không nghĩ đối phương sẽ trực tiếp như vậy, không thể tìm đường ra cô ta mỉm cười giới thiệu bản thân: " Xin chào, tôi tên Du Thanh..."

Quý Ngọc cắt ngang: "Ứ Thanh?"

"Không phải, tiếng thứ hai, Du Thanh~"

Quý Ngọc: "Tiểu thư nhựa đường, làm phiền giữ im lặng vào lúc này."

Du Thanh: "......"

Cuối cùng thì cô ta cũng tức đến muốn bốc lửa.

Thật lòng, Quý Ngọc không nghĩ tới người này, ai lại không phải lão yêu tinh ngàn năm, giả bộ cái gì chứ?

Bây giờ cô muốn sửa nó à, vậy thì tôi sẽ cho cô hát thật tốt.

Em gái thối đừng hối hận.

Cô đã nghĩ đến những năm tháng yên ổn làm chuyện mình thích, như vậy cũng không được đi?

Làm một nhân vật phản diện, chỉ cần không là nam nữ chính thì bản thân cô cũng chả muốn chèn ép ai.

Tiêu Kiến đồng ý, dù sao điều kiện đối phương đưa ra thực mê người.

Nếu ban nhạc Hành Tinh nguyện ý gia hạn, thật không gì tốt hơn.

Mặc kệ như thế nào, đây chỉ là ban nhạc có giá trị lợi dụng, tiền kiếm thì không nhiều lắm nhưng có thể mang thêm người mới tới.

Tuy rằng, một vài người có chút khó khăn khi đối phó, nhưng còn nhiều thời gian anh ta có biện pháp khác để thỏa hiệp.

Cho cô gái này tạm thời gia nhập, ảnh hưởng không lớn.

___

Ba người không nghĩ tới, nhanh như vậy Quý Ngọc đã thỏa thuận xong.

Tiêu Kiến thái độ cực tốt: "Tôi hy vọng mọi người có thể tiếp tục hợp tác."

Mặt anh ta cười đến xán lạn nhìn như thằng ngốc vậy.

Quý Ngọc đồng ý ký bản quyền , Thẩm Hoài Lân nhíu mày.

Đợi cho người đi rồi, Hà Xán Dương không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc sao thế này?"

Quý Ngọc: "Bản chất của môi giới và đại diện không khác biệt lắm, một hai câu không thể nói rõ về sau mọi người khắc sẽ biết."

Lương Triển khiếp sợ hỏi: "Em có biết cấp cao của công ty không?"

Qúy Ngọc: "... Có thể nói như vậy."

Ba người nhìn nhau một hồi, bọn họ biết Quý Ngọc không nói dối.

Có lẽ người kia thật sự có quan hệ.

Mọi người gần đây mới phát hiện, Quý Ngọc không thất vọng, dù sao lái xe Porsche, là đàn ông cũng nhận biết được đồng hồ hàng hiệu!

Cho nên cô mới đi bồi dưỡng mười năm sao?

Lương Triển suy nghĩ nói: "Em có thể cảm nhận được hay không, ba người chúng ta thật kỳ lạ nha."

Vốn đang tính hù dọa đối phương, không nghĩ tới nha.

Quý Ngọc không phủ nhận, mỉm cười: "Muốn làm nghệ thuật kỳ lạ cũng vô cùng bình thường, về mặt khác, em có thể xử lý."

"Ba ba." Lương Triển không khống chế được, nói ra.

___

Du Thanh đứng ở chỗ rẽ, nhìn thấy đám người mắt tối lại.

Cô ta quay một đoạn nhỏ, gửi cho những người bạn tốt trên Weibo.

Vài giây sau, Lương Triển cười kêu "ba, ba"

Cô thêm vợ của Lương Triển vào mục bạn tốt.

Vốn là muốn cùng người làm tốt mối quan hệ để đối phương có thể giúp mình nói.

Không ngờ nữ nhân đó không buông tay.

[ Chị, ban nhạc muốn thêm người mới, cô ấy luôn có mối quan hệ tốt với anh Lương. ]

[ Tôi không biết có nên nói hay không, những người khác đều nhìn vào mặt mũi của anh Lương mới đồng ý. ]

Du Thanh nhìn Quý Ngọc và Lương Triển nói chuyện với nhau nhiều nhất, như vậy cũng chẳng thành vấn đề.

Vương Diệu Diệu và Lương Triển bên nhau lúc còn thiếu niên, năm ấy, ban nhạc nổi tiếng, hai người kết hôn.

Cô ấy rất mạnh mẽ. Trước kia, có cô người mẫu đến gõ cửa lúc nửa đêm, đã lên Weibo mắng đối phương một trận.

Đó là theo đuổi thần tượng phát sinh quan hệ "máu mủ", không cần muốn hay không liền kết hôn.

Hôm nay, chuyện này tuyệt đối không thể lương thiện.

Du Thanh biết có náo nhiệt để xem, nên không rời khỏi công ty.

Cô còn chuẩn bị chụp ảnh, đến lúc đó Quý Ngọc không thể gia nhập ban nhạc.

Nếu không phải cô, cũng không được là người khác.

Tốt nhất danh tiếng của ban nhạc cũng hỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play