Ở MẠT THẾ TÔI XÂY DỰNG THỊ TRẤN HY VỌNG

Chương 5. Thăng cấp lần 1


3 tháng

trướctiếp

Tâm trạng của Miêu Tuệ Tuệ giống như tàu lượn siêu tốc lên xuống, cô không biết phải nói gì để giữ cô gái kia lại, người bên kia đã chủ động trả tiền tiếp tục thuê nhà.

Với những viên tinh hạch này, trấn nhỏ có thể được nâng cấp, Miêu Tuệ Tuệ hào hứng đưa một cái bánh hoa cuộn cho Tô Thanh Thanh. Còn vỗ ngực đảm bảo sẽ dành phòng tốt cho Tô Thanh Thanh.

Trước khi rời đi, Tô Thanh Thanh chỉ còn hai mươi viên tinh hạch cấp một để mua vài cái bánh bao cuộn và một bình nước đầy.

Miêu Tuệ Tuệ đứng ở cổng, nhìn Tô Thanh Thanh rời đi, cô gái gầy gò mang theo một chiếc túi nhỏ bên người, sải bước về phía trước, bước chân nhẹ hơn rất nhiều so với trước đây.

Con tê giác biến dị ở cổng đã rời đi bởi vì không tìm thấy mục tiêu, hành trình trở lại của Tô Thanh Thanh cũng nhanh hơn nhiều bởi vì cô ấy không phải đi săn lùng con thú biến dị.

Cô chọn một con đường không có động vật, thực vật và zombie biến dị, và nhanh chóng quay trở lại căn cứ sau một ngày rưỡi.

Cũng trong lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang kiểm tra bảng điều khiển hệ thống của mình. Số tinh hạch mà trấn nhỏ vừa thu được đã đủ để thăng cấp, trấn nhỏ lập tức tăng lên cấp hai.

Có thêm hai túp lều tranh trong trấn nhỏ, mở khóa một cửa hàng tạp hóa đơn giản, về nông nghiệp cũng mở khóa hạt giống lúa, ngô, khoai, mở khoá phần chăn nuôi, nhưng chỉ có thể nuôi gà. Nhưng hiện tại trong trung tâm mua sắm của hệ thống và những cột khác vẫn là màu xám.

Thấy những đãi ngộ mới Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy vui đến phát khóc, sau khi ăn mì dẹt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô cũng có thể ăn cơm, rau và thịt.

Vẫn còn một chút tinh hạch sau khi tốn để nâng cấp, cô quyết định mua hai túi hạt giống ngũ cốc và rau, giá gà là một viên tinh hạch cấp một, vì vậy cô chỉ cần đặt 30 con gà mái và 30 con gà trống vào trang trại, sau đó chi thêm hai viên tinh hạch để mua hai túi thức ăn chăn nuôi gà. Xong xuôi tất cả, cô bắt đầu thúc giục hai người máy đi làm việc.

Miêu Tuệ Tuệ lại nhấp vào biểu tượng của cửa hàng tạp hóa, một quầy hàng nhỏ ba chiều xuất hiện trước mặt cô, quầy hàng sống động như thật, cô dùng ngón tay kéo cửa hàng tạp hóa, lập tức bản đồ của thị trấn xuất hiện trước mặt cô. Ô màu đỏ thể hiện vị trí không được đặt.

Miêu Tuệ Tuệ tìm một chỗ gần nhà của cô và gần mấy túp lều tranh để đặt cửa hàng tạp hoá.

Ngay sau khi Tô Thanh Thanh trả tinh hạch để thuê nhà một tháng, Miêu Tuệ Tuệ đã nhận được lời nhắc nhở rằng cô đã đạt được thành tích “người dân đầu tiên” trong thị trấn.

Cô bấm vào thành tích có chấm đỏ, phía sau thành tích có một túi quà.

Một trong những trải nghiệm vui vẻ nhất khi chơi trò chơi là mở túi quà không biết bên trong là gì như này, Miêu Tuệ Tuệ xoa xoa tay, có chút kích động.

Sau khi nhấp vào túi quà, vòng tròn nhỏ xoay vài vòng, trên màn hình xuất hiện một ngôi nhà nhỏ 3D, trên đó có bảng hiệu màu gỗ: Tiệm bánh Hy Vọng.

Ôi trời, có tiệm bánh sao? Trong đầu Miêu Tuệ Tuệ đã hiện ra đủ loại bánh ngọt, nghĩ tới đây nước miếng trong miệng suýt chút nữa chảy ra ngoài.

Cô đặt tiệm bánh mì bên cạnh cửa hàng tạp hóa, sau khi bấm chọn vị trí, cô vội vàng ra ngoài nhà kiểm tra, trong không gian vốn dĩ trống trải bây giờ lại có hai căn nhà nhỏ được bao bọc bởi hàng rào thép màu, hình như vẫn đang trong quá trình xây dựng..…

Không thể nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vật liệu xây dựng rung chuyển.

Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rất thú vị, cô đi vài vòng xung quanh rào chắn bằng thép, nhưng không có cách nào để tới gần đó, chỉ cần tới gần một chút, phía trên khoảng không sẽ xuất hiện đồng hồ đếm ngược một giờ.

Cô cũng không nóng nảy, tận dụng cơ hội này, lại đi ra phía sau nông trường nhìn xem.

Có nhiều đất canh tác để gieo hạt hơn, và trên cỏ còn có mấy con gà đang đi tìm thức ăn, nhìn thấy từng con gà đi qua mặt mình, Miêu Tuệ Tuệ nuốt nước bọt và gọi người máy đang cho gà ăn, bảo nó lấy một con gà trống và đem ra chỗ cô.

Các người máy trong thị trấn tuyệt đối tuân theo lời của Miêu Tuệ Tuệ.

Từ xa, cô đã nhìn thấy người máy đi vào đàn gà, nhanh như chớp tóm lấy một con gà trống, rồi ngoạm cổ rồi đem ra đây.

- Tôi có thể giết nó sao?

Nhìn gà trống còn tại giãy dụa, Miêu Tuệ Tuệ khó khăn hỏi.

- Trưởng trấn cần mở khóa lò mổ.

Người máy nghiêm túc trả lời. Miêu Tuệ Tuệ nhìn nó, lò mổ chỉ có thể mở khóa ở cấp thứ tư của thị trấn, cấp thứ ba cần 1.000 tinh hạch cấp một, cấp thứ tư cần 5.000, quên đi, cô nên tự giết con gà thì hơn.

Như thể hiểu được sự bối rối của Miêu Tuệ Tuệ, người máy nông trại giơ tay rồi bẻ cổ con gà trống.

Miêu Tuệ Tuệ giật mình hoảng sợ: “…” Tôi cảm ơn nha.

Chờ đến khi cô đã có thêm một con gà mềm mại mập mạp ở trong tay, tiệm tạp hóa và tiệm bánh đã xây xong, hàng rào thép chắn bây giờ đã nằm la liệt dưới đất, hình ảnh của hai cửa hàng xuất hiện trước mặt của Miêu Tuệ Tuệ.

Tiệm tạp hóa đơn sơ đúng giống với cái tên của nó, chỉ có một căn lều vô cùng đơn giản, dùng vài cái kệ gỗ để bày biện một ít nhu yếu phẩm hằng ngày ví dụ như: gia vị , giấy vệ sinh vệ sinh, khăn tắm,… Mỗi sản phẩm đều được bày biện gọn gàng trên một cái giá riêng.

Phía sau mỗi một kệ để hàng vẫn là người máy như cũ, với đôi mắt to tròn và khóe miệng hơi cong lên, tổng thể vẫn rất đáng yêu.

Sau khi mở khóa cửa hàng tạp hóa, bảng cá nhân của Miêu Tuệ Tuệ còn có thêm một trung tâm mua sắm, chứa nhiều hàng hóa hữu ích, có thể mua với giá rất rẻ và bán trong cửa hàng tạp hóa.

Tinh hạch dùng để nhập hàng ở cửa hàng tạp hóa cũng do Miêu Tuệ Tuệ giữ. Cửa hàng bánh mì bên cạnh là một ngôi nhà gỗ hình hộp với ánh đèn màu cam và mùi bánh mì thơm lừng toả ra.

Miêu Tuệ Tuệ bước vào cửa hàng bánh, trong này chỉ có một cái kệ thủy tinh với một số bánh mì thông thường ở trong đó, hầu hết đều là bánh mì cắt lát.

Bột mì lấy từ nhà kho của thị trấn nhỏ, phần còn lại sẽ được mua bởi người máy trong hệ thống trung tâm thương mại.

Nếu Miêu Tuệ Tuệ không có đủ tinh hạch, những cửa hàng này sẽ ngừng hoạt động.

Nâng cấp cần tinh hạch, cửa hàng hoạt động cũng cần tinh hạch, cô đột nhiên cảm thấy mình quá nghèo, chắc phải vất vả lắm mới có thể kiếm được tinh hạch.

…..

Tô Thanh Thanh quay trở lại căn cứ rất nhanh, mất một ngày rưỡi đã đến bên ngoài căn cứ.

Đến nơi cách căn cứ không xa,cô thay bộ quần áo sạch sẽ ra, mặc vào bộ quần áo cũ đã giặt ở trấn nhỏ, vì đã giặt sạch nên không còn ngửi thấy mùi kinh tởm như trước đây.

Sau đó, cô ấy nhanh chóng bôi một ít bụi lên mặt và cơ thể, tạo vẻ bụi bặm.

- Chuyện như nào rồi? Cô có hoàn thành nhiệm vụ không?

Cô vừa tiến vào căn cứ, người có quen biết bình thường liền chạy đến hỏi thăm.

- Tôi không bắt được nó.

Đáy mắt Tô Thanh Thanh dâng lên cảm giác mất mát, để cho người đối diện có thể nhìn thấu dễ dàng.

Tô Thanh Thanh bắt gặp được ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của đối phương.

Đây là thái độ bình thường vào những ngày tận thế, mọi người đều đang sống một cuộc sống tồi tệ, nếu ai đó tự nỗ lực trở nên tốt hơn, họ nhất định sẽ không được chào đón bằng những lời khen hay những tràng pháo tay, mà là sự ghen tị và căm ghét.

Hiện nay, không có nhiều người tốt như Thị trưởng trấn Miêu. Nam nhân có được đáp án mình muốn, cũng không quá để ý, giả vờ an ủi cô hai câu, rồi xoay người rời đi.

Khóe miệng Tô Thanh Thanh nở nụ cười giễu cợt, cô nhanh chóng đi về phía căn lều nơi mình ở.

…..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp