Ở MẠT THẾ TÔI XÂY DỰNG THỊ TRẤN HY VỌNG

Chương 4. Đặt tinh hạch thuê trọ


3 tháng

trướctiếp

Hành động nghiêm túc và cẩn thận như một Xử Nữ muộn phiền.

- Cái kia. . . Xin lỗi, tôi dùng nhiều nước như vậy, nước cần bao nhiêu tinh hạch, tôi sẽ trả cho cô.

Tô Thanh Thanh đi vào phòng bếp, nói với Miêu Tuệ Tuệ đang bận rộn.

- Không, đây được coi là một món quà khi đến đây. Cô ra đây ăn mì đi, tôi đã nấu xong rồi. Mì này được làm từ lúa mì trồng ở trấn nhỏ của chúng tôi. Nó có vị rất ngon.

Miêu Tuệ Tuệ luôn miệng khen thị trấn của mình.

- Tự mình trồng trọt? Ở đây có thể tự trồng trọt được sao?

Tô Thanh Thanh cảm thấy những bất ngờ mà cô nhận được hôm nay còn nhiều hơn tất cả những năm tháng này cộng lại.

Thổ nhưỡng ở tận thế đã không còn thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, hiện tại bọn họ không thể ăn đồ tươi sống, bọn họ ăn nhiều nhất chính là một trong số ít thực vật có thể ăn được ở tận thế, nó được chế biến thành lương khô.

Nó chỉ không ngon thôi thì không nói, nó còn làm cho cổ hỏng bị ngứa, mặc dù có những dị năng giả hệ thực vật có thể làm sạch một phần nhỏ đất và hạt giống để gieo trồng, nhưng đối tượng mà họ phục vụ chỉ là những người điều hành cấp cao của căn cứ. Người bình thường khó ăn một số thực phẩm tươi bán, giá đắt đến nực cười.

Chẳng hạn như lần ra ngoài này của cô, tinh hạch và sừng của tê giác biến dị cấp 8 chỉ có thể đổi một chút lương khô và một túi gạo bé.

- Có thể trồng được

Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, không chỉ đơn giản là trồng được, mà hạt lúa mì của cô có chất lượng rất tốt, thu hoạch cũng siêu nhanh. Hiện giờ bên trong kho hàng đã được lấp đầy khá nhiều, một mình cô tự nấu mì sợi, thay đổi đổi đa dạng món ăn một ngày ba bữa cũng không hết.

Mùi thơm của thức ăn trước mặt không ngừng xộc vào mũi Tô Thanh Thanh, cô ấy nuốt nước bọt, ở trong căn nhà này sự cảnh giác của cô càng ngày càng thấp, trong lòng thậm chí còn có cảm giác nếu được sống ở đây thì tốt biết mấy.

Cô gắp một sợi mì cong queo được nhào không chuyên nghiệp cho vào miệng, mùi bột ngọt ngào tan trong miệng, mùi vị thực ra rất bình thường, nhưng cô gái kia nói đúng, lúa mì trong thị trấn rất ngon.

Tô Thanh Thanh ăn xong một bát mì, liền cảm thấy thân thể nóng lên. Bên ngoài trời cũng đã tối, Miêu Tuệ Tuệ đưa Tô Thanh Thanh đến ngôi nhà tranh.

Đôi mắt của người máy ở đại sảnh vẫn phát sáng như cũ, cực kì chăm chỉ đảm đương nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc.

- Chào trưởng trấn.

Giọng nói máy móc của người máy cũng không cứng nhắc lắm, nghe rất thoải mái.

- Tôi mang theo một vị khách đến ở lại nơi này, cô ấy sẽ ở lại đây một ngày.

Miêu Tuệ Tuệ nói với người máy.

Người máy bắt đầu rà quét thông tin khuôn mặt của Tô Thanh Thanh, rồi đưa ra một cái đơn “cư trú” 3D được treo lơ lửng trên không, để cho cô ấy tự điền. Đây là lần đầu Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một loạt thao tác như vậy, cho nên tò mò nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Trên tờ giấy là tên và tuổi của Tô Thanh Thanh đều đánh dấu sao, xem ra việc bảo mật thông tin khách hàng ở đây làm khá tốt.

Trừ điền tên tuổi và không cần điền những thông gì khác, người máy đem đơn thu lại.

- Phòng ở của cô Tô là ở nhà A101, quý khách vui lòng sử dụng khoá cửa nhận diện khuôn mặt, thời gian trả phòng là 8 giờ tối mai, quý khách cô yêu cầu thêm đồ vệ sinh cá nhân không? Một phần đồ giá hai tinh hạch cấp một.

Tô Thanh Thanh lấy ra hai viên tinh hạch đặt ở trước mặt người máy, người máy lập tức nuốt vào trong bụng.

- Tốt, đồ dùng vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị đã xong, chúc quý khách có một ngày vui vẻ.

- Cảm ơn… Cảm ơn rất nhiều.

Tô Thanh Thanh lảo đảo lùi về phía sau.

Tô Thanh Thanh học cách sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt dưới sự hướng dẫn của Miêu Tuệ Tuệ.

Sau một tiếng bíp, cánh cửa nhà A101 được mở ra, và cách trang trí của toàn bộ căn phòng hiện ra trước mắt.

Tô Thanh Thanh chỉ cảm thấy sự căng thẳng trong lòng một lần nữa bị kích thích, cô thậm chí không dám bước một bước chân vào đây, trong lòng không ngừng nghi vấn những thứ trước mắt có phải là thật hay không? 

Chẳng lẽ bây giờ cô thực sự đang cận kề cái chết, và tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là tưởng tượng lúc cận kề cái chết của mình?

- Tại sao cô lại không đi vào vậy?

Giọng nói của Miêu Tuệ Tuệ cắt ngang mạch suy nghĩ của cô ấy, Tô Thanh Thanh ồ lên một tiếng, đi vào.

- Ở đó có nước tinh khiết, cô có thể uống trực tiếp, còn có bếp từ, cô cũng có thể đun sôi nước, phòng tắm có nước nóng 24/7, ga và chăn sạch sẽ. Nhân tiện, nếu cô đói bụng, tôi có bột mì ở đây, cô có thể dùng ấm nước để tự nấu chút đồ ăn, nếu cần gì thì đến nhà tôi tìm tôi, chúc cô nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.

Tô Thanh Thanh rất nghiêm túc nghe Miêu Tuệ Tuệ giới thiệu tiện ích ở bên trong ngôi nhà và cũng đáp lại  "chúc ngủ ngon”.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Tô Thanh Thanh nhắm mắt lại, ở đây không có tiếng thú biến dị và tiếng zombie gầm rú, cũng không có tiếng nghiến răng nghiến lợi, tiếng ngáy và tiếng xì hơi của mấy người ở cùng trong lều, nơi này yên tĩnh như ở một thế giới khác vậy.

Tô Thanh Thanh bắt đầu suy nghĩ về nguồn gốc của trưởng trấn và trấn nhỏ thần bí và ma thuật này, thật ra, cô ấy đã nghĩ rất nhiều về câu hỏi này kể từ lần đầu tiên đến trấn nhỏ này, nhưng suy nghĩ của cô luôn bị những điều mới mẻ cắt ngang.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cũng không hiểu tại sao, nhưng bây giờ tận thế đã đến, những điều kỳ quái này dường như trở nên dễ dàng chấp nhận hơn.

Cô ấy vén rèm lên, ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, đệm không quá mềm cũng không quá cứng, nhưng đây là loại đệm thích hợp nhất với cơ thể người.

Đã 5 năm rồi cô ấy không ngủ ở trên giường, để ngăn chặn dây leo tấn công, cả mặt đất và tầng hầm đều được bao phủ bởi các tấm thép được thiết kế đặc biệt chống lại thực vật biến dị, miếng thép này đã được nghiên cứu vào năm thứ ba kể từ khi tận thế bắt đầu. Mọi người cũng chỉ có thể dùng vài tấm bìa cứng mỏng trải ra đất và thêm quần áo đè lên để nằm.

Những ngày tận thế, chỉ riêng việc sống sót cũng tốn bao nhiêu công sức, ai thèm quan tâm đến giấc ngủ êm ái hay không, như ngày nào cô cũng mệt mỏi lăn ra ngủ.

Nhưng bây giờ nằm ​​trên chiếc giường ấm áp này, cô vẫn không khỏi thở dài một tiếng.

Chăn bông rất ấm áp, trên đó còn có mùi thơm tươi mát, Tô Thanh Thanh nhắm mắt lại, nếu như có cha mẹ và em gái ở đây thì tốt biết mấy.

Cô nghĩ mình sẽ không thể ngủ được ở nơi xa lạ như này, nhưng chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Sau một đêm không mộng mị, khi cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã lên cao, bản thân Tô Thanh Thanh cũng có chút kinh ngạc, từ khi tận thế bắt đầu, lâu lắm rồi mình mới tỉnh dậy một cách tự nhiên như này.

Tô Thanh Thanh đứng dậy đi lấy ly nước uống, nước trong ly trong veo sạch sẽ, uống vào có vị ngọt nhàn nhạt, cô không nhịn được một hồi uống cạn một ly lớn.

Khăn tắm và bàn chải đánh răng là loại dùng một lần và kem đánh răng cũng được chuẩn bị sẵn.

Hôm qua, cô nhớ rằng trưởng trấn đã bí mật nói với cô trước khi rời đi rằng tất cả những thứ này đã được trả tiền cho nên có thể mang về sau khi trả phòng.

Tắm rửa sạch sẽ xong, nhìn hình ảnh hoàn toàn mới trong gương của mình, Tô Thanh Thanh chậm rãi hạ quyết tâm.

- Bây giờ cô sẽ đi khỏi đây á? Không phải cô muốn ở đây thêm vài ngày sao? Ở lại một tháng sẽ có giảm giá.

Miêu Tuệ Tuệ trong tay còn cầm một cái bánh bao mới hấp, nhìn cô ấy một cách háo hức.

- Hôm nay tôi phải trở về, người nhà của tôi còn ở căn cứ chờ tôi, tôi còn có một việc muốn làm.

Tô Thanh Thanh lấy ra năm viên tinh hạch cấp hai từ và tám mươi viên tinh hạch cấp một từ trong túi.

- Phiền cô giúp tôi đặt trước một phòng, chỗ tinh hạch này đủ để trả tiền thuê nhà trong một tháng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp