Ở MẠT THẾ TÔI XÂY DỰNG THỊ TRẤN HY VỌNG

Chương 3. Tô Thanh Thanh


3 tháng

trướctiếp

- Đừng kích động, đừng kích động.

Miêu Tuệ Tuệ lui về phía sau một bước.

- Tôi là trưởng trấn của nơi này, tôi ra ngoài đi dạo… Không, lúc tôi đi giám sát nơi này thì thấy cô đang nằm ở đây.

Miêu Tuệ Tuệ cố gắng để giọng điệu của mình thật chậm, nỗ lực khiến cho bản thân không giống một con sói xám đang lừa lọc con cừu non ngơ ngác.

Mình đã tới đây được ba ngày, khó khăn lắm mới được nhìn thấy một người sống, tuy rằng cô là người thích ru rú trong nhà nhưng dù sao con người cũng là một loài vật sống bầy đàn. 

Không có người nói chuyện cảm thấy rất khó chịu, vì vậy khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, cô hưng phấn tiến lên hỏi chuyện.

Nhìn thấy con dao tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong tay đối phương, cô mới nhận ra mình đã quá liều lĩnh, dù sao nơi này cũng không phải là nơi yên bình mà cô quen thuộc.

- Trưởng trấn…?

Giọng điệu nghi hoặc của Tô Thanh Thanh khiến Miêu Tuệ Tuệ đỏ mặt, hai ba căn nhà đơn độc này thật sự không giống một thị trấn nhỏ.

- A hèm, hiện tại... quy mô quả thực hơi nhỏ một chút.

Miêu Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng.

Có lẽ là thấy Miêu Tuệ Tuệ không có chút uy hiếp nào, Tô Thanh Thanh từ từ hạ con dao xuống, mũi dao đã không còn hướng về phía Miêu Tuệ Tuệ, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt nó trong tay, Miêu Tuệ Tuệ thấy vậy, trộm thở phào một hơi.

- Xin lỗi, không phải tôi cố ý xông vào địa bàn của cô, tôi bị con tê giác biến dị kia truy đuổi, hiện tại tôi đi đây.

Tô Thanh Thanh cố sức đứng lên, muốn rời khỏi cái trấn nhỏ có chút quỷ dị này.

Nhưng vừa mới đứng lên, hai chân không tự chủ được mềm nhũn ra, bụng cũng rất tức thời phát ra âm thanh “ùng ục”

- Cô đói bụng sao? Chỗ tôi có mì sợi, cô có muốn ăn thử không?

Miêu Tuệ Tuệ nói.

- Hiện tại trời đã tối rồi, con thú biến dị kia còn ở ngoài cửa, cô đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị ăn đến mức xương cốt không còn chút nào, cô cũng đã thấy rồi đó. Những thứ kia không vào được đây, nơi này thực sự rất an toàn, không bằng ở chỗ này nghỉ chân một đêm xem? 

Nhà tranh bên kia người có thể ở lại, ở lại cả đêm chỉ cần trả hai mươi cái tinh hạch cấp một làm phí bảo trì, ở đây một tháng còn có ưu đãi, giảm giá còn 580 tinh hạch cấp một.

- Hai mươi viên tinh hạch cấp một sao?

Tô Thanh Thanh lần nữa lại bị kinh ngạc!

- Đắt quá sao?

Miêu Tuệ Tuệ nhíu mày hỏi.

- Nhưng đây là giá đã niêm yết rồi, tôi không có biện pháp giảm giá cho cô, nhưng cô đi xem sẽ biết, bên ngoài nhìn đơn sơ, nhưng phòng của tôi thật sự ngon bổ rẻ.

Miêu Tuệ Tuệ cũng không biết giá cả ở nơi này ra sao, thôi thì cứ hết sức thuyết phục, việc này lại liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, đương nhiên là tận tâm tận lực làm rồi.

Tô Thanh Thanh lắc lắc đầu: 

- Không, giá này là quá rẻ đó.

Ở căn cứ, bọn họ sống trong chiếc lều với hơn mười người chen chúc với nhau, giá thuê là một viên tinh hạch cấp bốn cho một người ở một ngày. 

Có thể sống trong lều trại, đều là những người có chút thực lực, mà số nhiều, là những người sống ở tầng hầm ngầm, cả ngày không thấy ánh mặt trời.

Số người ở đấy cũng rất nhiều, thậm chí không có chỗ để đặt chân, cùng nhau ăn uống, ngủ và đi vệ sinh, toàn bộ tầng hầm tràn mùi hương kinh tởm. Cho dù hoàn cảnh tệ như vậy nhưng mỗi người phải đóng một viên tinh hạch cấp hai một ngày.

Tinh hạch cấp một có giá trị thấp nhất trong tận thế.

Nơi này hoàn mỹ như lừa đảo, khiến Tô Thanh Thanh càng thêm đề cao cảnh giác, trong lòng cô ấy có ý nghĩ rời đi chiếm ưu thế, nhưng tê giác biến dị ở bên ngoài còn chưa đi xa, nếu như cô ấy ở lại bên ngoài sau khi trời tối, chắc chắn ngày mai cô sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù là trước hay sau khi tận thế, ban đêm đều đáng sợ hơn ban ngày rất nhiều.

Tô Thanh Thanh thầm cân nhắc trong lòng, nếu cô ấy đi rồi, tình cảnh của cha mẹ và em gái lại hiện lên trong đầu cô ấy, nghiến răng nghiến lợi lấy từ trong túi ra hai mươi viên tinh hạch cấp một đưa cho Miêu Tuệ Tuệ, thầm nghĩ trong lòng, nếu có chuyện gì, cô ấy sẽ bỏ đi ngay.

Miêu Tuệ Tuệ nheo đôi mắt hạnh phúc khi đặt bút ghi vào sổ viên tinh hạch đầu tiên kiếm được.

- Được rồi, đầu tiên đi sang phòng của tôi ăn chút gì, sau đó tôi sẽ dẫn cô xem phòng.

Miêu Tuệ Tuệ vươn tay muốn giúp Tô Thanh Thanh, nhưng Tô Thanh Thanh lại từ chối, là bởi vì thân thể của cô ấy có mùi quá khó chịu, mùi rác rưởi cùng mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau, ngửi thấy là muốn ói.

Nhưng khi vừa mới đứng lên, cô ấy không khống chế được ngã sang một bên, Miêu Tuệ Tuệ vẫn phải đỡ cô ấy dậy.

Trong nháy mắt, thân thể Tô Thanh Thanh cứng đờ, sau khi tận thế tới, ngoại trừ người nhà, cô chưa từng thân thiết với bất kỳ ai như vậy, nhưng cô gái nhỏ ngọt ngào mềm mại đang cười bên cạnh cô thật sự khiến cô ấy cảm thấy không thể chán ghét nổi.

Mà một bên Miêu Tuệ Tuệ đang cố gắng khống chế chính mình không cần phát ra tiếng cười giống gian thương.

Ha ha… Tinh hạch…mua hahahaha

Cô đỡ Tô Thanh Thanh tới nhà ở của chính mình, phòng của cô đương nhiên tốt hơn mấy căn phòng ở nhà tranh nhiều, có một phòng ngủ lớn riêng biệt, phòng khách tương đối rộng rãi, phòng tắm khô và ướt riêng biệt, còn có bếp có thể tự nấu ăn. 

Gia vị đều do hệ thống cung cấp, cung cấp không giới hạn, nhưng chỉ dành cho một người, không chỉ gia vị mà còn có các loại nhu yếu phẩm hàng ngày, tất cả đều sẵn sàng cho một người bất cứ lúc nào.

Tô Thanh Thanh sững sờ nhìn ngôi nhà, đã trải qua nhiều năm khổ sở, ở tận thế thực sự có một ngôi nhà sạch đẹp như vậy sao? Trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương hoa, cô ấy nhìn thấy một bó hoa mới hái trên tủ ở phòng khách.

Nhìn thấy gian phòng sạch sẽ sáng sủa trước mắt, bước chân của Tô Thanh Thanh dừng lại. Haizz người của cô quá bẩn, bẩn đến mức vừa đi vào sẽ để lại một loạt dấu chân trên sàn.

Miêu Tuệ Tuệ chú ý đến hành động của cô ấy, và ngay lập tức hiểu được sự lo lắng của Tô Thanh Thanh: 

- Không sao, nếu sàn nhà bẩn, sẽ có người máy làm sạch, cô chỉ cần vào, đi vào phòng tắm và tắm trước, tôi sẽ đi nấu mì cho cô, cô có ăn được cay không?

- Không ... không ăn.

Tô Thanh Thanh, người được nhét một chiếc khăn sạch và một bộ quần áo sạch, đã tỉnh lại và trả lời.

Đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước trong suốt chảy xuống, Tô Thanh Thanh ngẩn người đứng đơ một chỗ, thận trọng vươn tay ra, cảm giác chạm vào lạnh lẽo, thật sự là nước sạch.

Phải biết rằng sau khi tận thế đến, nguồn nước đã bị ô nhiễm và đục ngầu, có rất nhiều sinh vật dưới nước biến dị sống ở dưới nước, cho nên con người không thể uống được, nước uống của họ là do dị năng giả hệ thuỷ trong căn cứ cung cấp. 

Nhưng năng lực của bọn họ có hạn, một ngày sản xuất chẳng được bao nhiêu, căn cứ thủ lĩnh còn ở gần, cho nên nước quý hơn lương thực rất nhiều.

Nhưng ở đây, nước trong vắt như vậy thực sự được dùng để tắm sao?

Tô Thanh Thanh không nhớ đã bao lâu rồi mình không tắm như thế này, bình thường bẩn đến mức không nỡ nhìn, cô chỉ dùng khăn tay thấm một ít nước, lau qua người một lượt.

Rất nhanh, nước nóng lên, khói mù mịt từ trong phòng tắm bốc lên, Tô Thanh Thanh đứng ở dưới vòi hoa sen, nhiệt độ thích hợp nước trong nháy mắt làm toàn thân cô ướt sũng, một cảm giác thoải mái đến cả lỗ chân lông cũng mở ra bao phủ toàn thân Tô Thanh Thanh. Trong đầu cô không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác, cô chỉ muốn tắm nhanh ngay bây giờ.

Cô há miệng cho nước chảy vào miệng, có vị hơi ngọt. Tô Thanh Thanh cố gắng chịu đựng, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được đôi mắt đỏ hoe.

Khi cô đi ra khỏi phòng tắm đã là một giờ sau, cô tắm rửa nhiều lần mới tẩy sạch được bụi bẩn trên người, khi đi ra, cô có chút xấu hổ.

Cô tò mò liếc nhìn con rô-bốt trông như thùng rác, nó đang lau vết nước trên mặt đất, Tô Thanh Thanh tận mắt nhìn thấy nó nhấc "đầu lâu" lên, lấy giẻ khô lau vết nước trên mặt đất một cách cẩn thận và sạch sẽ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp