Mà Kỷ Thư cũng xác thật như những gì bà ta đoán trước, từ lúc vào cửa Khương gia, không chỉ không xuống đồng quá một ngày, mà sau đó nằm trong phòng ba ngày liền, tức giận đến mức khiến mẹ Khương ngày ngày chửi ầm lên, chuyện Kỷ Thư cơ thể suy nhược mọi người đều biết, cho nên bà ta trừ bỏ mắng vài câu cho hả giận cũng không có biện pháp gì, cũng không thể buộc Kỷ Thư xuống đồng.
Kỷ Thư chính là bé gái mồ côi, nếu cô thực sự có gì không hay xảy ra, bị người ta báo danh trong huyện thành, mẹ chồng này của cô sẽ xong việc.
Sau đó Khương gia phân nhà cố ý đem nhị phòng phân ra cũng là do nguyên nhân này, rốt cuộc Kỷ Thư không làm công không có công điểm, cô cũng không lấy tiền ra, vậy muốn cả nhà nuôi cô, ai có thể đồng ý.
Chỉ là đáng tiếc Kỷ Thư tính tình yếu đuối, Khương Lạc quá mức ngu hiếu, thế cho nên hai người phân cho căn nhà tồi tàn cũng không dám trở lại căn nhà lớn Kỷ gia sinh hoạt, sợ cha mẹ Khương bị người ta chỉ trỏ, khiến Khương gia mất thể diện.
“Nhà này ở thật tốt.” Kỷ Thư ôm Tiểu Nghi Nhi ngồi ở trên giường đất đã được hun ấm, phá lệ vừa lòng.
Khương Lạc gật đầu: “Chỉ là củi để đốt có chút không đủ, chờ gió tuyết không lớn nữa, anh sẽ lên trên núi lấy một ít trở về.”
“Đừng đi, hôm nay thật sự quá lạnh, người ở bên ngoài trong chốc lát sắp đông cứng, em không muốn anh đi ra ngoài.” Kỷ Thư tuy rằng sợ lạnh, nhưng càng sợ Khương Lạc xảy ra chuyện.
Đối mặt với sự quan tâm của Kỷ Thư, ý cười trong mắt Khương Lạc càng sâu, anh cúi người nhỏ giọng nói vào tai Kỷ Thư: “Không cần sợ, anh dùng dị năng đốn củi, lập tức có thể trở lại.”
Kỷ Thư vô ngữ, dị năng này là để cho anh dùng đốn củi sao? Nhưng nghĩ đến đêm qua chính mình cùng Tiểu Nghi Nhi còn dùng dị năng của anh để tắm rửa, lập tức lại mặt đỏ.
Một bên khác, mẹ Khương một bụng tức giận dùng sức mà vứt cái rổ ở trên bàn xuống, khiến mọi người trong nhà sợ tới mức run rẩy, rồi lại không dám lên tiếng, sợ trở thành nơi chút giận của mẹ Khương.
Cha Khương nhíu mày bất mãn nói: “Ai lại chọc bà? Bà không phải đi tìm nhà thằng hai sao?”
“A! Còn nhà thằng hai gì? Người ta phải gọi là họ Kỷ rồi!” Nhắc tới việc này mẹ Khương lại là không có chỗ chút giận, thiếu chút nữa phải mắng chửi con cái về vợ chồng Khương Lạc, cha Khương thấy tình hình không đúng, quát lớn mẹ Khương một tiếng ngay sau đó lại để bọn nhỏ ra ngoài.
“Cái gì họ Kỷ? Ai họ Kỷ?” Cha Khương trầm giọng hỏi.
Mẹ Khương tức giận đến hốc mắt đều đỏ: “Còn có thể là ai, còn không phải là đứa con thứ hai nghiệp chướng của ông sao! Làm khó chúng ta hai ông bà già này ngày đêm nhớ vợ chồng chúng nó……”
Vừa nói đến đó lại khóc lên.
“Đừng khóc! Trước đem nói rõ ràng! Nói chuyện nói không rõ, còn có thể trông cậy vào bà làm gì.” Cha Khương bị tiếng khóc mẹ Khương làm cho càng thêm phiền lòng.
Mẹ Khương hôm nay ở chỗ Khương Lạc bị ủy khuất lớn như vậy, về đến nhà còn bị chồng quát lớn, trong lòng càng khó chịu càng nghẹn khuất.
Lúc mẹ Khương lại muốn la lối khóc lóc, người con trai thứ ba của Khương gia là Khương Trừng nhẹ giọng khuyên mẹ Khương mẫu: “Mẹ người trước đừng khóc, cha đều lo lắng cho mẹ, mẹ trước nói đây là có chuyện gì.”
Hai ba câu nói đơn giản đã đem tức giận của mẹ Khương tiêu tan, nghẹn ngào đem chuyện hôm nay ăn mệt trên người Khương Lạc đứt quãng mà nói ra.
“Bà là nói vợ chồng thằng hai dọn về Kỷ gia ở?” Cha Khương trẻn mặt ngăm đen xẹt qua vài phần hoài nghi, việc này có thể là do đứa con thứ hai thành thật chất phác của ông ta làm sao?
Mẹ Khương trong lòng có chút tức giận, nói chuyện cũng châm chọc: “Tôi còn có thể nói láo được sao? Đáng thương cháu gái nhỏ kia của tôi vừa mới sinh ra một ngày đã bị cha mẹ bế ra ngoài trời lạnh lẽo, cũng không biết bọn chúng làm cha mẹ như thế nào!”
Lâm Nhuận Phương ở bên nghe xong lời này, âm thầm bĩu môi, hiện tại đầy miệng đáng thương, cháu gái nhỏ, thật sự giống như lời bà ta nói đem cháu gái nhỏ này để ở trong lòng, nếu thật sự đau lòng lo lắng cho đứa bé, đêm qua sẽ không đi gặp bất quá chỉ là xem mẹ con Kỷ Thư liếc mắt một cái.
Chỉ là giả mù sa mưa, cũng có thể lừa được ông chồng ngu xuẩn tin lời bà ta nói.
Quả nhiên, Lâm Nhuận Phương trong đầu suy nghĩ, nói với Khương Tế liền: “Mẹ người đừng nóng vội, con đây bảo chồng đi tìm chú hai!”
Lâm Nhuận Phương vội vàng lập tức gọi Khương Tế, nhưng hoảng loạn nhìn quanh thấy sắc mặt cả nhà đều lạnh đi, đành phải nói: “Bên ngoài gió lớn, anh trên đường cẩn thận một chút.”
Một lòng vì phân ưu giúp mẹ, Khương Tế đương nhiên không hiểu ánh mắt đau lòng cùng không tán thành của vợ mình, mặc quần áo dày đi vào giữa gió tuyết.
Lâm Nhuận Phương nhìn bóng dáng Khương Tế biến mất trong gió tuyết bóng dáng, lại nhìn bên người mẹ Khương là Khương Trừng đang làm nũng lấy lòng khiến mẹ Khương vui vẻ ra mặt, càng cảm thấy đen đủi khó chịu.
Thật là đồ con lừa!
Vợ chồng cô một câu xuất lực còn đắc tội chú hai, lại còn không bằng chú út ở trước mặt mẹ chồng nói vài câu dễ nghe.
Vừa nhớ tới Khương Lạc sắp đến huyện thành làm công nhân tiền đồ vô lượng, Lâm Nhuận Phương cảm thấy đầu có chút đau, thật vất vả lắm cô mới cùng Kỷ Thư nói hai câu, đang chuẩn bị tạo quan hệ tốt hai nhà, ngày sau Khương Lạc cũng có thể chiếu cố người nhà.
Hiện tại bị mẹ Khương một phen châm ngòi như vậy, đồ con lừa nhà mình còn phải tới cửa nói chuyện của mẹ!
Cho dù hắn tới cửa tìm thì như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể yêu cầu vợ chồng Khương Lạc lại dọn về ở căn nhà tồi tàn lạnh chết người kia sao?
Người ta lại không ngốc, sao có thể sẽ nghe hắn, hắn không nói rõ chuyện này chính là đi một chuyến tay không sao?
Cố sức còn không được lấy lòng, con lừa so với hắn thông minh hơn!
Lâm Nhuận Phương giận dỗi mang theo hai con gái trở về phòng của mình.
Khương Trừng trở lại phòng của mình, nhìn bé con ngủ say, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, tâm đều mềm: “ Mật Mật của ba ngủ thật ngon.”
“Mẹ như thế nào lại đi gây chuyện?” Hà Tú Bình mở tay hắn ra hắn hỏi.
Khương Trừng dăm ba câu liền đem sự tình nói rõ ràng, Hà Tú Bình trên mặt cũng là khó nén kinh ngạc: “Anh hai thật sự dọn đến nhà chị dâu sao?”
“Mẹ cũng nói như vậy, việc này khẳng định không giả được.” Khương Trừng không thèm để ý nói: “Anh cả mới ra cửa nói đi tìm anh hai hỏi rõ.”
Hà Tú Bình lập tức khẽ cười một tiếng: “Anh cả có thể hỏi ra cái gì? Chẳng lẽ đi hỏi, anh hai có thể dọn về đó không à.”