Chờ Khương Lạc trở về, nhìn thấy trứng gà trên bàn, hỏi: “Là chị dâu tới?”
Kỷ Thư nhìn anh một cái, buồn cười nói: “Anh thích ứng nhanh thật đấy.”
“Đi vào rồi nói, không thể để làm người ta nhìn ra sơ hở.” Khương Lạc dìu Kỷ Thư vào trong nhà, hôm nay ở nhà cô đọc truyện, xem video giải trí, sau khi dìu cô vào nhà anh mới đón lấy bé con giúp bé đổi tã.
“Bên kia đều chuẩn bị tốt?” Kỷ Thư lấy ra hai cái bánh bao thịt đưa cho Khương Lạc, để anh ăn lót dạ.
Khương Lạc gật đầu: “Đều dọn dẹp sạch sẽ rồi, em có thể xuống giường rồi sao?”
“Có thể.” Tuy rằng đi có chút chậm, nhưng cô không muốn cứ ở trong căn phòng tồi tàn đó chịu lạnh, “Đợi chút nữa chúng ta sẽ dọn qua.”
“Được, giữa trưa em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.” Khương Lạc hỏi.
Kỷ Thư suy nghĩ, từ trong không gian lấy ra chút gạo, thịt nạc cùng rau xanh, để Khương Lạc nấu cháo thịt nạc, cùng trừng xào rau.
Trù nghệ của Khương Lạc từ trước đến nay không tồi, nhưng Kỷ Thư chưa từng có cảm thấy giống hôm nay đói bụng cùng chờ mong, có thể là cơ thể nguyên chủ phải chịu đói lâu ngày, cháo thịt nạc Khương Lạc nấu đặc biệt thơm ngọt, một cổ hạnh phúc tự nhiên sinh ra.
Ngay sau đó lại thật sâu mà cảm khái một phen, may mắn bọn họ trước đó đã dự trữ nhiều vật tư, bằng không cứ như vậy đi vào thập niên 60 thiếu ăn thiếu mặc, cũng đến chịu tội lớn.
Sau khi ăn cơm trưa, Khương Lạc một khắc cũng không chậm trễ, ra cửa mượn một chiếc xe đẩy bằng tay, thật cẩn thận mà đem Kỷ Thư cùng Tiểu Nghi Nhi bế lên xe, dùng chăn bông đem hai người bọc kín mít mà ra cửa.
Chỉ là mới ra khỏi cửa, đã thấy được mẹ Khương tới cửa.
Mẹ Khương nhìn hai người tuyết đang lớn lại đem hài tử ôm ra cửa, khuôn mặt trở nên nổi giận đùng đùng mà mắng: “Ngươi không đem bản thân chăm sóc tốt cũng không cần làm hại cháu gái của chúng ta, ngươi đây là muốn lạnh chết nó sao!”
Nói xong duỗi tay muốn bế bé con, Khương Lạc sao có thể để bà ta đụng tới mẹ con Kỷ Thư, lập tức che ở trước mặt hai người: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động thủ động cước!”
Mẹ Khương bị cản lại, khí giận trong lòng càng cao: “Trời lạnh không ở nhà cho tốt, hai đứa đây là phát điên cái gì?”
Khương Lạc trực tiếp đem bà ta đẩy ra cười lạnh nói: “Căn nhà nát này chỗ nào cũng lọt gió, ở bên trong cùng ở bên ngoài có gì khác nhau?”
Đứa con thứ hai ngày xưa chất phác thành thật giờ dám mở miệng chống đối mình, mẹ Khương tức giận, chỉ vào Khương Lạc mắng to: “Ngươi lời này có ý gì? Ta và cha ngươi cực khổ cầu người, phí không biết bao nhiêu tiền mới xây cho ngươi một phòng này, hiện tại còn nói lời oán trách? Để ngươi hận chúng ta như vậy?”
Nếu là Khương Lạc ngày trước, nghe được lời này của mẹ Khương nói, khẳng định sẽ lại cảm động hổ thẹn mà cúi đầu, không dám nói thêm câu nữa, thậm chí còn sẽ ở trong lòng điên cuồng thề nhất định phải nỗ lực làm việc, để cha mẹ có cơm ăn áo mặc vô ưu trải qua những ngày tốt đẹp.
Chỉ tiếc hiện tại đối với Khương Lạc mà nói, nghe những lời của mẹ Khương anh chỉ thấy thập phần dối trá cùng ngu xuẩn, bởi vì Khương Lạc từ trong lời của Kỷ Thư biết được, thì ra căn nhà tồi tàn này luôn bỏ hoang không ai ở, cha Khương lấy giá một phần mười để mua, căn bản không phải như những lời mẹ Khương nói phí nhiều công sức với xài bao nhiêu tiền mới làm ra.
Lúc trước ba anh em Khương gia đều kết hôn, trong nhà không đủ ở, cha Khương vốn dĩ tính toán đập nhà đi xây lại lần nữa, nhưng lại luyến tiếc lấy tiền ra, lại nghĩ tới trong tay con dâu thứ Kỷ Thư khẳng định có không ít tiền đền bù từ cha mẹ cô, liền nghĩ đem căn nhà tồi tàn này cho gia đình thằng hai ở, chờ sau khi bọn chúng lấy tiền ra xây phòng, bọn họ lại tìm một cơ hội dọn vào.
Chỉ tiếc Kỷ Thư tính tình tuy rằng yếu đuối, nhưng cũng không ngốc, cô gả vào Khương gia nhiều năm, đã sớm biết cha mẹ chồng đối xử bất công với con trai hai, nếu cô thật sự đem tiền trong tay lấy ra xây phòng, chỉ sợ căn nhà mới này cuối cùng sẽ rơi vào tay nhà chú ba.
Cho nên cô cắn răng không xây phòng, cha mẹ Khương đối với chuyện này thập phần có ý kiến, ngày thường càng không cho vợ chồng hai người sắc mặt tốt, thậm chí lúc Kỷ Thư thật vất vả mang thai, vẫn để hai vợ chồng tới căn nhà tồi tàn này ở.
Nhưng chuyện này đối với cha mẹ Khương lại không thấy có gì không ổn, bởi vì bọn họ đương nhiên cho rằng Kỷ Thư không vì chính mình, cũng sẽ vì con cái mà lấy tiền ra xây phòng.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, Khương Lạc cùng Kỷ Thư xuyên tới, bọn họ bàn tính như ý là không xây.
“Nếu phòng này đã ở được như vậy, vậy người phải ở cho tốt, chúng ta dọn đi.” Khương Lạc một chút cũng không muốn cùng Khương gia lại có khúc mắc gì, chỉ tiếc mẹ Khương cũng không dễ dàng từ bỏ người con trai thành thật như vậy, bà ta còn phải dựa bọn họ cung cấp nuôi dưỡng đến già.
Chỉ nghe thấy bà ta kích động mà thét to: “Dọn đi? Các ngươi có thể dọn đến nơi nào?”
“Nhà cha mẹ vợ con.” Khương Lạc dứt lời liền phải lôi kéo chiếc xe đẩy tay đi, lại bị mẹ Khương gắt gao giữ chặt, bà ta phẫn nộ đến thở hổn hển, như là mất đi lý trí: “Cha mẹ ngươi còn sống một ngày, ta không cho các ngươi làm ra chuyện mất mặt xấu hổ kia!”
Khương Lạc lại lần nữa cười lạnh nói: “Mất mặt cũng hơn lạnh chết!”
“Ngươi không biết xấu hổ là chuyện của bản thân ngươi! Nhưng mặt mũi cha ngươi cùng em trai ngươi cũng muốn mất hết sao?” Mẹ Khương bị Khương Lạc nhiều lần chống đối, đều phải mất đi lý trí.
“Người không muốn chịu những người kia nói xấu, vậy người coi như không có đứa con trai này, con trở thành con trai Kỷ gia.” Lời nói của Khương Lạc đầy quyết tuyệt, làm mẹ Khương tức giận đến cả người phát run, nói thẳng hối hận đã sinh hạ nghiệt tử như anh.
Chỉ tiếc Khương Lạc một câu cũng không nghe lọt tai, xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát, Kỷ Thư liền thấy được cuối đường là căn nhà lớn, cùng căn nhà nhỏ nát kia so sánh, trước mắt sạch sẽ cổ xưa giống như biệt thự lớn.
Rộng lớn lại sáng ngời, thêm việc Khương Lạc một phen cẩn thận dọn dẹp, căn nhà càng sạch sẽ.
Cha Kỷ mẹ Kỷ lúc trước là đội vận chuyển trong huyện, là người duy nhất trong thôn ăn lương thực tinh, điều kiện sinh hoạt tuy so ra kém hơn trong nội thành, nhưng đây là nông thôn cũng xem như tốt hơn nhiều, cho nên này căn nhà này bọn họ tốn không ít tâm tư cùng tiền bạc.
Không chỉ có phòng bếp WC độc lập, còn có một phòng khách hai phòng ngủ, tại đây một nhà già trẻ ở trong nông thôn xem như cực kỳ lớn.
Chỉ tiếc sau này cha mẹ Kỷ trên đường vận chuyển xảy ra chuyện, cả hai đều ly thế, trong huyện thành thương xót nguyên chủ là một bé gái mồ côi sinh hoạt không dễ dàng, bồi thường một số tiền an ủi.
Lúc trước sở dĩ cha mẹ Khương đồng ý cho Kỷ Thư vào cửa, là do nhòm ngó tiền đền bù này, rốt cuộc Kỷ Thư từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, đừng nói là xuống đồng lấy công điểm, ngay cả làm việc nhà cũng không nhanh nhẹn, nếu không phải xem phân thượng tiền, ai nguyện ý cưới một tổ tông như vậy về nhà, đến lúc đó đừng nói là hưởng phúc của cô, chỉ sợ mẹ chồng phải chiếu cố cô.