“Ai biết, dù sao cũng mặc kệ, chuyện của bọn họ thì bọn họ sốt ruột.” Khương Trừng đối với cuộc sống hiện tại rất vừa lòng, vợ đẹp con ngoan chăn ấm nệm êm, trước có cha mẹ chăm sóc, sau có anh trai giúp đỡ, hắn là quá một ngày tính một ngày.
Hà Tú Bình nhìn thấy bộ dạng hắn không có chí tiến thủ cảm thấy phiền lòng, nhịn không được chỉ chỉ vào trán hắn: “Anh mặc kệ chuyện của người khác nhưng anh không thể không để bụng đến chuyện nhà mình chứ?”
Khương Trừng trong lòng thật sự hiểu rõ, biết vợ mình lại lấy chuyện công việc của anh hai ra chèn ép mình, lập tức phiền đến không chịu được, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc trắng nõn của vợ mình, hắn lại luyến tiếc chọc cô tức giận, đành phải nhiều lần bảo đảm chính mình nhất định nỗ lực làm công, không để ba mẹ con đói bụng.
Chỉ là nói thì dễ nghe, bảo đảm cũng nói vô số lần, nhưng Khương Trừng như cũ nửa điểm thay đổi đều không có.
Hắn trong lòng hiểu rõ, chị dâu cả liên tục sinh hai con gái, rốt cuộc chưa đẻ con trai, hiện tại ngay cả chị dâu thứ cũng chỉ sinh một con gái, Khương gia chỉ có mình hắn sinh con trai, cha mẹ vốn bất công cưng chiều hắn, hiện giờ càng đem tâm tư đều đặt ở trên người hai đứa con của hắn.
Anh cả ra sức làm việc thế nào, anh hai có tìm được công việc thoả đáng thì thế nào, trái tim của cha mẹ không phải chỉ hướng về phòng bọn họ sao.
Có cha mẹ toàn lực chống đỡ, hắn cần gì phải mệt sống mệt chết lăn lộn giống như bọn họ?
Hà Tú Bình biết Khương Trừng đem lời nói của mình vào tai trái ra tai phải, lại là một trận buồn bực, nhưng nhìn bộ dáng hắn ôm con gái ôn nhu cẩn thận, cô ta cũng hết giận vài phần.
Tuy nói người có chút lười, nhưng tốt xấu biết đau biết lạnh vì vợ, con trai con gái sau khi sinh hắn cũng bận trước bận sau, bộ dáng lớn lên cũng tuấn tú, không giống những người đàn ông trong thôn cao lớn thô kệch, mỗi ngày đánh chửi vợ mình, ngôn từ trong miệng không sạch sẽ.
Cha mẹ chồng tuy rằng cũng là nhân vật lợi hại, nhưng tốt xấu gì cũng một lòng vì phòng này của bọn họ.
Con gái con trai cũng đã sinh, sao có thể ly hôn, cuộc sống cũng gọi là tạm chấp nhận.
Khương Lạc mới vừa cầm rìu ra cửa thì thấy Khương Tế tới cửa, anh nhíu mày nói: “Anh cả như thế nào tới đây?”
Khương Tế thăm dò nhìn nhìn cửa nhà đóng chặt, lôi kéo Khương Lạc sang bên cạnh né tránh, nhỏ giọng hỏi: “Em thật sự muốn mang theo vợ con ở lại nơi này?”
Khương Lạc buồn cười nói: “Anh cả anh mạo hiểm tuyết lớn lại đây chỉ để hỏi một câu này sao?”
Khương Tế thấy anh không chút nào để ý cười, lập tức lại nóng nảy lên: “Mẹ đều bị em chọc cho phát khóc, em còn có tâm tư cười?!”
Khương Lạc nghe vậy, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Bà ấy làm Vương Mẫu nương nương không thành, bà ấy khóc người khác không thể cười?”
“Em ở đây nói bậy bạ gì đó?!” Khương Tế hoảng loạn mà nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người nghe thấy Khương Lạc nói ra lời mê tín mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Khương Lạc nghe xong Kỷ Thư nói, đã biết vận anh đáng thương của người anh trước mặt vừa trung thực lại ngu hiếu, cùng nguyên chủ bất đồng, thân thể Khương Tế vẫn luôn không tồi, như là một đầu con bò già ngày đêm trên xuống ruộng cày cấy, chỉ vì cung cấp nuôi dưỡng cho đám người tam phòng không lo ăn uống, cho đến khi hắn bị bệnh nặng qua đời, tam phòng bất quá chỉ giả mù sa mưa hỏi hai câu, ngay sau đó lại như cũ ở trong thành phố trải qua những ngày cơm áo cơm vô ưu vô lo, lại đã quên ba mẹ con Lâm Nhuận Phương đáng thương không nơi nương tựa còn phải chịu lạnh chịu đói.
Khương Lạc nghĩ thầm muốn giúp một nhà Khương Tế thoát khỏi mệnh pháo hôi, nói lời thấm thía: “Anh cả, em biết anh muốn nói cái gì, nhưng bản thân anh cũng nhìn thấy cha mẹ đối với em như thế nào, đối với vợ em, đêm qua nếu không phải chị dâu kịp thời mời Lý đại nương lại đây, chỉ sợ hôm nay chỉ còn mình em cô đơn.”
Khương Tế đương nhiên cũng nghe Lâm Nhuận Phương nói, biết Kỷ Thư khó sinh chịu khổ, nhưng hắn không hiểu Khương Lạc vì cái gì còn muốn tức giận, Kỷ Thư hiện tại không phải không có việc gì sao?
“Đêm qua gió tuyết quá lớn, mẹ không ra được cửa, hơn nữa hôm nay mẹ cũng không phải đã đi thăm hai đứa sao?”
Khương Tế ngu hiếu hơn hai mươi năm, không phải Khương Lạc nói dăm ba câu đơn giản là có thể thuyết phục.
“Cho nên anh cả anh hôm nay tới là khuyên em dọn về căn nhà đó chứ?” Khương Lạc hỏi xong lại cười lạnh nói: “Chuyện cơ thề vợ em suy mọi người đều biết, các người còn buộc cô ấy ở trong căn nhà tồi tàn kia ở cữ, các người là muốn bức chết vợ em sao?”
“Cái gì có chết hay không, chúng ta không phải ý này!” Khương Tế đột nhiên cảm thấy em hai trước mắt thập phần không hiểu chuyện, thế nhưng đổ cho bọn hắn tội danh lớn như vậy.
Khương Lạc xoa xoa rìu trong tay, bễ nghễ liếc hắn một cái rồi nói: “Nếu anh không phải tới khuyên em dọn về, vậy anh tới vì cái gì? Hay là bởi vì mẹ khóc, cho nên anh tới hưng sư vấn tội?”
“Mẹ bị em chọc cho tức giận, em cùng anh cùng nhau trở về nói lời tốt đẹp với mẹ, bằng không bà lại khóc.” Khương Tế vừa nhớ tới vợ mình khả năng lúc này lại đang khóc, gấp đến độ liền phải lôi kéo Khương Lạc chạy về Khương gia.
Khương Lạc một phen ném tay hắn ra nói: “Thấy đêm đó chị dâu đã cứu vợ con em một mạng, hôm nay em còn kêu anh một tiếng anh cả, nhưng còn anh luôn miệng chỉ có mẹ, vậy về sau anh cũng đừng đến cửa nhà em.”
Khương Tế bị lời này của anh làm cho cả kinh trừng lớn hai mắt: “Em đây là muốn cùng chúng ta đoạn thân?!”
“Người thân như vậy không có cũng được.” Khương Lạc trực tiếp làm rõ nói: “Trong lòng trong mắt mẹ chỉ có Khương Trừng, anh cả anh đừng choáng váng như vậy, anh vì chị dâu vì Đại Nha Nhị Nha ngẫm lại, cũng vì chính anh ngẫm lại, đừng luôn vùi đầu làm khổ cuối cùng tiện nghi lại cho người khác.”
Khương Tế còn muốn khuyên anh, Khương Lạc lại không muốn cùng hắn dây dưa, đóng cửa lại mang rìu nhanh chóng rời đi.
Kỷ Thư ở trong phòng mơ hồ nghe được âm thanh hai người khắc khẩu, nhưng cũng không có ý ra cửa, lấy ra máy may tiếp tục làm quần áo cho Tiểu Nghi Nhi.
May mắn lần trước cô chuẩn bị không ít vải bông cùng bông, có thể làm cho Tiểu Nghi Nhi rất nhiều quần áo cùng chăn nhỏ, chỉ tiếc ở niên đại này vật tư túng thiếu nhiều như vậy, cô chỉ có thể chọn loại vải tương đối bình thường, sợ quá mức chói mắt.