Khương Lạc còn muốn cự tuyệt, Kỷ Thư lại nói nửa đêm còn phải để anh rời giường chiếu cố Tiểu Nghi Nhi, rốt cuộc chăm sóc trẻ con chính là một công trình trọng đại, chăm sóc không tốt sẽ hăm da, nơi này nhưng không có bán thuốc bôi trẻ em, mà Kỷ Thư mới vừa sinh xong còn phải nghỉ ngơi cho tốt, cho nên việc này rơi xuống trên người Khương Lạc có dị năng hệ thủy.
Đi vào thế giới đệ nhất văn này, Khương Lạc cùng Kỷ Thư hai người đều ngủ không an ổn, một người trướng sữa, một người lạ giường, sau lại thật sự chịu không nổi nữa, hai người thương lượng lần lượt chiếu cố Tiểu Nghi Nhi.
Cho đến khi bên ngoài trời đã sáng, Khương Lạc với hai quầng thâm mắt bò dậy.
“Trước ăn chút đồ ăn đi.” Kỷ Thư từ trong không gian lấy ra một túi sủi cảo để Khương Lạc nấu, còn thời gian lấy ra quần áo hôm qua của hai người giặt sạch một phen.
“Đợi chút anh đi ra ngoài, căn phòng tồi tàn này thật sự là ở không nổi.” Khương Lạc bưng tới hai chén sủi cảo rau hẹ nhân thịt nóng hôi hổi, Kỷ Thư lại để anh rửa sạch nho, hai người mới bắt đầu ăn bữa sáng.
“Được rồi, anh mau đi.” Kỷ Thư cũng từ trong không gian lấy ra máy may nhỏ của mình, chọn mấy mảnh vải bông có màu sắc và hoa văn tốt may cho Tiểu Nghi Nhi mấy bộ quần áo.
May là chuyện Kỷ Thư từ nhỏ yêu thích, cô đắm chìm trong việc may quần áo cũng sắm đủ kim chỉ, bởi vậy kho hàng nhỏ của cô có một tủ các loại vải, lúc thu mua đồ chờ tận thế tiến đến, cô cũng đem mấy mảnh vải đó thu vào không gian, rốt cuộc mấy mảnh vải đó đều là cô tỉ mỉ chọn lựa hồi lâu mới được, cô luyến tiếc vứt bỏ.
Kỷ Thư động tác rất nhanh, lúc chị dâu cả Khương gia Lâm Nhuận Phương mang theo con tới, cô đã may xong một cái mũ nhỏ.
Nghe được giọng nói của cô ấy, Kỷ Thư lập tức đem đồ vật thu vào trong không gian, ôm Tiểu Nghi Nhi ngồi ở trên giường đất.
Mà Lâm Nhuận Phương chính là người phụ nữ trẻ tuổi đêm qua, hôm nay trong phòng có chút ánh sáng chút, Kỷ Thư mới nhìn rõ bộ dạng của Lâm Nhuận Phương, ngũ quan thanh tú, dáng người gầy ốm sắc mặt vàng vọt, bộ dáng kia rõ ràng là thường xuyên chịu đói dẫn tới dinh dưỡng không đủ, bên người cô ấy cũng mang theo một cô bé xanh xao vàng vọt dáng người thấp bé, tựa hồ là nhận thấy ánh mắt đánh giá của Kỷ Thư, cô bé có chút sợ người lạ mà tránh ở phía sau Lâm Nhuận Phương.
“Sợ cái gì, không nhận ra đây là thím hai sao?” Lâm Nhuận Phương đem con gái kéo ra, để cô bé thoải mái nhìn về phía Kỷ Thư chào hỏi.
“Thím hai.” Cô bé tinh tế mà kêu một tiếng, Kỷ Thư cười đáp lại.
“Tối hôm qua vẫn tốt đi.” Lâm Nhuận Phương buông rổ trong tay, nhìn nhìn Tiểu Nghi Nhi trong lòng Kỷ Thư.
Thấy em bé bọc trong tã lót cùng quần áo đều là vải bông tốt nhất, vừa thấy có thể cảm giác được đệm kia mềm ấm áp vô cùng, hai mắt Lâm Nhuận Phương kinh ngạc, âm thầm nghĩ vợ chồng chú hai đối con gái là thật sự dùng hết tâm sức, nhưng đảo mắt tưởng tượng đứa nhỏ này chính là hai người bọn họ mong 5 năm mới có được, cũng có thể lý giải.
Vợ chồng chú ba kết hôn muộn hơn mấy tháng so với chú hai, mà bây giờ con trai lớn đã 4 tuổi, vợ chồng chú hai thế nhưng vẫn không có tin vui truyền ra, mấy năm nay vợ chú hai nghe phải không ít lời bàn ra tiếng vào, mẹ chồng càng nói nặng lời mắng cô là con gà không biết đẻ trứng, hiện tại rốt cuộc cũng có con, tuy rằng là con gái, nhưng tốt xấu gì cũng là cốt nhục của bản thân, nào có đạo lý không đau đạo.
Huống chi trên tay Kỷ Thư có rất nhiều tiền, muốn con gái bảo bối nhà mình như thế nào cũng là bản lĩnh người ta, nếu là trên tay cô ấy có tiền, cũng sẽ cho Đại Nha Nhị Nha của cô ấy ăn mặc tốt.
Kỷ Thư cảm kích nói: “Đêm qua thật là cảm ơn chị dâu, nếu không phải chị kịp thời đem Lý đại nương mời đến, em chỉ sợ tối hôm qua không qua được.”
“Người một nhà nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ.” Lâm Nhuận Phương ngồi ở trên giường đất, hỏi: “Chú hai sớm như vậy đã ra ngoài?”
Kỷ Thư cảm xúc thấp chút, cúi đầu rầu rĩ nói: “Đi dọn dẹp căn nhà của cha mẹ em, tính toán một chút dọn qua đó.”
Lâm Nhuận Phương trong mắt kinh ngạc chợt lóe qua, nhưng nhớ tới đêm qua Kỷ Thư cửu tử nhất sinh nhưng thái độ của cha mẹ Khương lại lạnh nhạt không để bụng, cũng để cho vợ chồng Kỷ Thư hiểu rõ cũng khiến bọn họ bị thương tâm.
Cũng không muốn giữ lại cho cha mẹ Khương cái gọi là mặt mũi, không duyên cớ phải ở trong căn nhà này chịu tội.
“Đứa bé quá nhỏ, ở phòng này xác thật cũng không quá tốt, không cẩn thận sẽ bị lạnh.” Lâm Nhuận Phương lại hỏi: “Chú hai ra xuân là đến trong xưởng báo danh đi.”
“Vâng, chờ thời tiết ấm lên mới đi làm, anh ấy cũng phải chính thức đi làm.” Nhắc tới việc này, Kỷ Thư mặt mày đều giãn ra, gương mặt chỗ có hai cái lúm đồng tiền.
Đây chính là bước đầu tiên bọn họ thay đổi cốt truyện.
Lâm Nhuận Phương thấy nụ cười trên Kỷ Thư, không khỏi ngẩn người, em dâu hai của cô ấy vẫn luôn trắng nõn như vậy sao?
Trước kia Kỷ Thư luôn cúi đầu, cô ấy cũng nhìn không rõ, hiện giờ nhìn kỹ, cô ấy thế nhưng cảm thấy Kỷ Thư so em dâu út Hà Tú Bình càng trắng hơn.
“Chờ em hai đi làm, cuộc sống của hai đứa cũng có thể tốt đi.” Lâm Nhuận Phương lại nói chuyện phiếm vài câu, mới mang theo con chuẩn bị đi trở về.
“Chị dâu chị từ từ.” Kỷ Thư từ trong tủ lấy ra hai cân đường đỏ cùng một phân tiền đưa cho Lâm Nhuận Phương: “Chuyện đêm qua em nhớ lại đều cảm thấy sợ, may mắn chị dâu bên cạnh giúp em, đồ này xem như em cám ơn chị dâu.”
“Người một nhà không cần nói lời khách sáo, thím mau lấy lại đi, đừng để cho người ta nhìn thấy.” Lâm Nhuận Phương vội vàng chối từ, trong nhà cô tuy rằng cũng khó khăn, nhưng cô không có khả năng lấy tiền cùng đường đỏ của Kỷ Thư, bằng không về nhà vị kia nhà cô sẽ mắng cô không hiểu chuyện.
Kỷ Thư nghĩ thầm, nhưng Lâm Nhuận Phương lại nhanh chóng mang theo con ra cửa, vô luận Kỷ Thư gọi như thế nào cũng không quay đầu lại.