Kỷ Thư ho nhẹ một tiếng, tay chân Khương Lạc đều không biết nên để đâu, kém chút liền đem ấm nước trong tay làm rơi.

“Anh lại đây ôm đứa trẻ đi.” Kỷ Thư đương nhiên là nhìn ra sự quẫn bách của Khương Lạc, nhìn dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ kia của anh, chính mình ngược lại có chút tự tại, cô cười nhạt nói: “Anh trước giúp con lau người, em từ trong không gian lấy ra ít chăn bông cùng quần áo ra, nhà này ở thật sự quá lạnh.”

Khương Lạc vội vàng gật đầu, thật cẩn thận mà tiếp nhận đứa bé, thao tác dị năng cẩn thận mà bế đứa bé rửa sạch cơ thể.

Có lẽ dòng nước chảy quá mức ấm áp thoải mái, chỉ lát sau đứa bé ở trong ngực Khương Lạc nặng nề ngủ.

Khương Lạc giương mắt lên thì nhìn thấy Kỷ Thư cầm quần áo vẻ mặt rối rắm: “Làm sao vậy?”

“Em cơ thể này cũng quá bẩn, em……” Kỷ Thư có chút xấu hổ mà nhìn Khương Lạc, lại không có mặt mũi nói ra.

Khương Lạc lập tức minh bạch ý tứ của cô, khuôn mặt trắng nõn lần nữa đỏ lên, “Anh nhắm mắt lại, em động tác nhanh lên, trong phòng này lạnh.”

Kỷ Thư cũng không rảnh lo thẹn thùng, nhanh nhẹn đem quần áo trên người cởi ra toàn bộ, nắm tay Khương Lạc, tùy ý để dòng nước ấm áp bao vây lấy mình.

Một lát sau, cả người Kỷ Thư trở nên sạch sẽ thoải mái thanh tân cực kỳ, ngay cả những mệt mỏi khốn đốn vừa nãy cũng trở thành hư không.

Thay xong quần áo giữ ấm trong không gian, Kỷ Thư mới cảm giác bản thân sống lại một chút, “Anh cũng nhanh tắm rửa một chút rồi đổi một bộ quần áo khác đi.”

Khương Lạc gật đầu cũng tắm rửa một chút rồi thay quần áo, lại đem chăn đêm vừa bần vừa cứng trên giường đổi thành chăn bông với đệm vừa mềm vừa ấm chăn.

Đem em bé đặt trong chăn xong, Kỷ Thư từ trong không gian lấy ra mấy cái bánh bao nhân thịt cùng canh nóng, hai người mặc kệ đồ ăn nóng bỏng miệng vẫn nhét vào miệng, sau khi ăn xong cảm giác đói bụng mới giảm đi, hai người mới bắt đầu kể lại chuyện của mình.

Khương Lạc nói: “Anh vừa tỉnh tới phát hiện bản thân ngã xuống triền núi, lập tức sử dụng dị năng, cho nên trên người cũng không có thương tổn quá lớn, sau đó đầu óc liền mơ mơ màng màng, lần nữa tỉnh lại phát hiện chính mình đã trở lại.”

Kỷ Thư gật gật đầu nói: “Dựa theo giả thiết trong truyện, anh ngã xuống triền núi bị thương ở chân, căn bản không đi được nhà xưởng báo danh, đến lúc đó cha của nữ chủ, chính là em trai sinh đôi của cơ thể này sẽ thay thế anh đi báo danh, chờ vết thương trên đùi tốt lên, công việc này cũng hoàn toàn trở thành của người khác.”

Đúng vậy, nữ chủ trong tiểu thuyết này chính là con gái nhỏ của tam phòng Khương gia Khương Mật, bởi vì cô ta thân mang phúc vận, cô ta mới sinh ra.

Chính là con thứ hai Khương gia tận dụng thời gian làm việc ngày đêm khổ đọc mới lấy được công việc mà mọi người mơ ước, nhưng bởi vì chân bị thương mà bị người Khương gia cưỡng chế đem công việc nhường cho em ruột của mình, mà cũng bởi vì chân bị thương, những ngày khốn khổ của một nhà nhị phòng cũng chính thức mở màn.

Khương Trừng con thứ ba Khương gia vốn dĩ đáp ứng đem một nửa tiền lương giao cho Khương Lạc, vừa mới bắt đầu hắn cũng xác thật làm được, nhưng dần dà, Khương Trừng tựa hồ đã quên việc này, đừng nói là một nửa tiền lương, cuối cùng đến một phân cũng không đến tay Khương Lạc.

Khương Lạc lại là người tính tình thành thật, thấy Khương Trừng không cho, anh cũng không gây chuyện, trong nhà vợ con bệnh tật ốm yếu, anh đành phải kéo vết thương ở chân cắn răng làm công, mong muốn cải thiện hoàn cảnh trong nhà, chỉ là công việc không còn, chân cũng què, Khương Lạc hậm hực trong lòng, thêm việc lại mỗi ngày làm việc với cường độ cao, người Khương Lạc trở nên suy sụp, một năm sau bệnh trở nặng qua đời.

Vợ Khương Lạc cũng là cô gái mềm yếu vô năng, thấy chồng không còn, cũng không còn bất cứ hy vọng gì, ở một đêm phát bệnh nặng cũng đi theo chồng.

Từ đây tiểu Khương Nghi trở thành cô nhi không cha không mẹ, phải đi ăn nhờ ở đậu, thê thảm vạn phần.

Khương Lạc nghe xong Kỷ Thư thuật lại, chỉ cảm thấy không có cách lý giải, trên đời này thật sự có người thành thật vụng về như vậy sao? Vẫn là nói nguyên nhân đều do cốt truyện, hết thảy đều phục vụ vì nữ chủ?

Rốt cuộc Khương Nghi chính là bị nữ chủ đối chiếu tổ, cô bé đáng thương tự ti, càng có thể phụ trợ sự xinh đẹp tự tin của nữ chủ.

Kỷ Thư nhìn cẳng chân Khương Lạc không sao, cười nói: “Hiện tại chúng ta tới, anh cũng không có bị thương, chúng ta nhất định có thể thay đổi cốt truyện.”

Ít nhất bảo vệ công việc, hơn nữa ăn uống không lo, nghĩ đến bọn họ sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiêu cực tuyệt vọng.

“Chờ ngày mai anh đi thu thập thông tin về Kỷ gia, chúng ta lập tức dọn về.” Khương Lạc lập tức đồng ý, mẹ Khương sợ mất mặt vì anh đi ở rể nhưng lại không màng cuộc sống của anh, hai vợ chồng không xin được gạch xanh xây nhà, nên phải ở trong căn nhà tồi tàn này, não nguyên chủ có bệnh, nhưng anh không ngốc.

“Được, vậy đêm nay ngủ đi.” Chỉ là nhìn cục nhỏ trên giường, hai người lại thấy sầu.

Bọn họ tuy rằng ở cô nhi viện chiếu cố qua trẻ con, nhưng em bé nhỏ như vậy, bọn họ xác thật không có bất cứ kinh nghiệm nào.

“A! Đúng rồi.” Kỷ Thư vội vàng từ trong không gian lấy ra một túi tã, để cho Tiểu Nghi Nhi thay: “May mắn em đem theo tã cũng thu vào không gian.”

Trước đó vài ngày cô mua vài thùng giấy tã chuẩn bị gửi đến cô nhi viện thành phố, nhưng bởi vì công việc chậm trễ không gửi được vẫn luôn đặt ở trong nhà, chưa từng nghĩ ở chỗ này lại giúp được lớn như vậy.

Chờ ngày mai cô làm chút tã trẻ con, tã dùng xong liền vứt đi.

Khương Lạc không biết nghĩ cái gì, trên mặt lại có vài phần không được tự nhiên, nhưng anh vẫn là căng da đầu nói: “Vậy, cái kia em có sữa sao?”

“Có, có chứ.” Kỷ Thư cũng thập phần xấu hổ, cô lén lút sờ sờ ngực, chỉ cảm thấy thật sự rất trướng.

“Vậy em nếu không lại cho con bé bú đi.” Khương Lạc sợ Kỷ Thư nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Anh ngủ trên mặt đất!”

Kỷ Thư lại lắc đầu: “Hôm nay thật sự rất lạnh, anh cũng ngủ trên giường đất đi, em lại lấy ra hai cái chăn.”

Một cái trên giường đất, nhưng tách ra hai chăn, cũng không đến mức quá xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play