Chờ Kỷ Thư lần nữa tỉnh lại, cô là bị đau mới tỉnh, hạ thân trướng đau đến như sắp nổ tung, cô đau đến muốn kêu to, lại phát hiện bản thân không có sức!

“Đứa trẻ sắp ra rồi! Lại dùng chút lực!” Trước khi sắp mất đi ý thức, Kỷ Thư tựa hồ nghe được có người kêu.

Đứa trẻ? Cái gì đứa trẻ……

Mắt thấy Kỷ Thư lại muốn hôn mê, giọng người đứng bên cạnh vừa sốt ruột lại vừa lớn hơn: “Thai phụ không dùng sức đứa trẻ sẽ bị ngạt chết! Mau dùng sức!”

Kỷ Thư dâng lên một cổ cầu sinh dục vọng, cô dùng sức cắn răng, dựa vào bản năng, sau hai ba lần dùng sức, chỉ cảm thấy phía dưới thân hư không, cả người cũng nhẹ thở ra.

“Sinh rồi! Là một bé gái!”

Kỷ Thư mới bình tĩnh, có sức đánh giá hết thảy, trên đầu là căn phòng cũ nát lọt gió, trên người cô đắp một cái chăn bông mỏng, gió lạnh thổi cái khiến Kỷ Thư chịu không được mà run rẩy.

Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức đã hiểu, tuy rằng đau lòng cực kỳ nhưng vẫn duỗi tay bỏ tiền: “Đêm nay vất vả bà đi một chuyến, trời tối đường không dễ đi, bà đi thong thả.”

Nắm trong tay một mao tiền, người phụ nữ trung niên tươi cười thêm vài phần, dặn dò vài câu liền vén rèm rời đi.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Kỷ Thư còn đang ngơ ra, cho rằng cô sinh đẻ nên mệt mỏi, khuấy cho cô cốc nước đường mới nói: “Em sinh đứa trẻ chịu khổ, mau ngủ một lát đi, đợi chút nữa chú hai trở lại.”

Kỷ Thư gật gật đầu, ôm đứa trẻ lòng cẩn thận rồi nhắm đôi mắt.

Người phụ nữ trẻ tuổi cho rằng cô mệt, cũng không có nghĩ nhiều, suy đi nghĩ lại ra ngoài giúp cô đun nước ấm lau mình. Nhưng còn không đợi cô phản ứng lại, một đứa bé bị bọc kín mít nhét vào trong ngực Kỷ Thư, đứa bé bởi vì mới vừa sinh nên cả người đỏ rực, cũng không biết là bị lạnh hay là đói, không ngừng khóc lớn, cho đến khi được Kỷ Thư ôm vào trong ngực, bé mới an tĩnh chút.

“Đêm nay thật là nguy hiểm, cũng may mẹ con bình an, lão Khương gia thật là phúc khí, lại thêm một đứa cháu gái.” Người phụ nữ trung niên một bên cười hiền lành trong miệng nói lời tốt đẹp, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía một người phụ nữ trẻ tuổi.

Nhưng nhìn căn nhà trống rỗng, người phụ nữ trẻ tuổi lại sầu lại ưu, hai vợ chồng chú hai này cũng không còn cách nào, tới nhà mẹ đẻ xin gạch xanh xây phòng nhưng không được, chỉ cho nhà chú ba thế nên đành phải ở lại căn phòng này, sợ mẹ chồng không cao hứng, sợ người khác nói chú hai là ở rể.

Chỉ là bọn họ không biết nghĩ như thế nào, cha mẹ chồng toàn chờ ở đàng kia, chỉ hỏi một câu, một chút ý tứ lại đây nhìn đều không có, nếu không phải cô ấy canh ở nơi này phát hiện tình huống không đúng rồi lập tức mời bà đỡ có kinh nghiệm lại đây, bằng không chỉ sợ chờ nhị thúc trở về, người cũng không có.

Khi người phụ nữ trẻ tuổi đang gian nan mà nhóm lửa, Kỷ Thư đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt đều là hoảng sợ cùng bất ngờ.

Cho đến trong lòng bàn tay trống rỗng của cô biến ra một cái bánh mì nhỏ cùng một chai nước khoáng, trong lòng Kỷ Thư đang kinh hoàng mới an ổn chút, không gian ở đây, vật tư cũng ở đây.

Nhưng ngay sau đó cô lại bắt đầu sốt ruột, Khương Lạc đâu?

Tình huống này của cô hiện tại hẳn là xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết cô từng xem, nguyên chủ cô xuyên qua là tiểu pháo hôi trong tiểu thuyết, chồng cô cũng là pháo hôi, con gái của cô là pháo hôi đáng thương nhất.

Không chỉ có từ nhỏ cha mẹ song vong phải ăn nhờ ở đậu, cõng trên lưng cái danh khắc cha mẹ cuộc sống tự ti đáng thương, đáng nhẽ sau này lớn lên có gia đình hạnh phúc, thông minh xinh đẹp lại bị nữ chủ cướp mất.

Nhưng làm cô hơi chút tâm an là chồng của nguyên chủ cũng cùng tên với Khương Lạc, căn cứ định lí xuyên qua, khả năng Khương Lạc cũng xuyên qua.

Chỉ là vạn nhất không xuyên thì sao?

Tưởng tượng đến điều đó Kỷ Thư gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, vật tư của đều ở chỗ này với cô, nếu Khương Lạc không xuyên qua, vậy anh ấy ở tận thế nên sống như thế nào?

Khi cô ở chỗ này sứt đầu mẻ trán không biết làm sao, đứa trẻ trong lòng lại dựa vào bản năng sinh tồn không ngừng cọ đầu về phía ngực Kỷ Thư, lại như thế nào không thấy, gấp đến độ lại bắt đầu gân cổ lên khóc.

Kỷ Thư đành phải cởi bỏ áo ngoài, đem đứa trẻ bế đến trước ngực, nháy mắt cảm giác được ấm áp, đứa trẻ lập tức không khóc, gấp gáp mà mút vào.

Ngay sau đó cửa mở ra, cuốn theo làn gió lạnh tiến vào chính là một người đàn ông trẻ tuổi chật vật.

Lúc anh ngẩng đầu cùng Kỷ Thư đối diện, nháy mắt hai người đều nhận ra đối phương!

“Khương Lạc anh cũng tới!” Kỷ Thư kích động muốn đứng dậy, lại nghĩ tới bản thân đang cho con bú, đỏ mặt không dám động.

Bởi vì chăn bông dày che đi, Khương Lạc cũng không thấy rõ tình huống của Kỷ Thư, thấy cô tựa hồ không động đậy, anh khẩn trương sốt ruột mà bước nhanh đến trước giường: “Em làm sao vậy? Em bị bệnh sao?”

Nhưng ngay sau đó anh nhìn thấy trong ngực Kỷ Thư lại có một đứa bé đang hút sữa, nháy mắt sững sờ tại chỗ không dám nhúc nhích, này, đây là có chuyện gì?

Kỷ Thư vội vàng kéo chăn qua chống đỡ, vừa thẹn vừa bực: “Anh còn nhìn!”

Khương Lạc hậu tri hậu giác mà nhớ tới bầu ngực trắng đến chói mắt, trong lúc nhất thời trên mặt đều sung huyết, anh hoảng loạn mà bỏ qua, lắp bắp nói: “Ai, con của ai?”

Còn không đợi Kỷ Thư thuyết minh tình huống hiện tại, người phụ nữ trẻ tuổi vừa nãy lại bước vào, cô ấy nhìn thấy Khương Lạc đã trở lại, nháy mắt an tâm hơn: “Chú hai cậu rốt cuộc đã trở lại, hôm nay gió tuyết như là muốn ăn thịt người quá đáng sợ, em hai một bên sinh con một bên còn lo lắng cho chú, hiện tại chút bình an trở về là tốt rồi.”

Ngay sau đó lại quay đầu nhìn phía Kỷ Thư nói: “Em hai vừa mới giúp chú sinh một bé gái, cô ấy lần này phải chịu khổ nhiều.”

Nói xong liền đem ấm nước trong tay đưa cho Khương Lạc còn đang ngây ra nói: “Tôi phải nhanh trở về, anh trai chú cũng không biết có thể chiếu cố tốt mấy đứa trẻ ở nhà không.”

Sau khi nói xong cô ấy vội vàng ra cửa, Khương Lạc nhìn ấm nước trong tay, thế nhưng trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play