Đỗ Hùng dùng ngữ khí đương nhiên nói chuyện, lại càng khiến Điền Mật khí tức giận. Người này ương bướng hồ đồ, nhiều lần làm lơ ý nguyện Điền Mật, Điền Mật nói chuyện cũng không nể mặt: “Đỗ chủ nhiệm, anh mở hai con mắt của anh ra nhìn cho kỹ, hai chúng ta chỗ nào thích hợp? Anh lớn hơn tôi mười tuổi, không nhìn kỹ, người khác còn tưởng anh là cha tôi đó! Điền Mật tôi lại không phải không gả được, dựa vào cái gì nhất định phải chọn anh? Anh đừng nghĩ đề cao mình quá.”
“Được rồi, điều nên làm cũng đã làm. Đừng ỷ vào Đỗ Hùng là tiểu lãnh đạo, có chút quyền, các người liền hợp sức với nhau bắt nạt tôi. Nói cho các người biết, tôi không sợ Đỗ Hùng, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta. Cho dù con trai trên đời đều chết sạch, tôi cũng không gả.”
“Em……!!!” Đỗ Hùng bị ngữ khí chắc như đinh đóng cột của Điền Mật làm cho tức chết đi được. Nắm chặt tay, hai mắt hắn đỏ lừ nhìn chằm chằm Điền Mật, biểu tình phá lệ dữ tợn.
“Như thế nào? Anh còn muốn đánh người?” Điền Mật ngẩng đầu, không chút khách khí nhìn lại Đỗ Hùng. Cô không tin Đỗ Hùng thẹn quá thành giận, dám ở trước mặt nhiều người động thủ. Công nhân trong xưởng đều đã tới. Có hậu thuẫn vững chắc vậy, Điền Mật không còn sợ hãi, trừng người so với vừa rồi còn muốn hung tợn hơn.
Điền Mật có cặp mắt đào hoa xinh đẹp, bị đôi mắt này nhìn chăm chú, rất nhiều người sẽ tự mình đa tình, cảm thấy Điền Mật có ý gì đó với mình. Bởi vì duyên cớ như vậy, phần lớn thời gian Điền Mật đều có biểu cảm hờ hững, nhàn nhạt. Lúc này Điền Mật tức giận, hai mắt bốc hỏa, phảng phất như có ma lực, khiến Đỗ Hùng nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.
Vốn dĩ Đỗ Hùng thật sự rất tức giận, nhưng bị Điền Mật trừng như vậy, hắn lại giống như uống một lon nước lạnh có ga trong ngày nóng bức, thoải mái đến mức mỗi lỗ chân lông đều thét chói tai. Muốn đem Điền Mật xinh đẹp giấu ở trong nhà, để cô vĩnh viễn nhìn hắn như vậy! Chỉ có thể nhìn một mình hắn thôi!
Càng muốn thân thể càng nóng lên, Đỗ Hùng bị lửa giận thay thế, có chút chịu không nổi. Sợ lại làm ra việc xấu gì mất mặt, Đỗ Hùng đỏ mặt bỏ lại một câu: “Chúng ta chờ xem, Điền Mật em sớm muộn gì cũng là của anh.” Nói xong vội vàng rời đi.
Đỗ Hùng là nhân vật chính đi rồi, đám tiểu đệ kia của hắn, nhìn thấy Điền Mật tức giận, lại nhìn đại ca chật vật rời đi, có chút há hốc mồm.
“Cút đi, không cút tôi đánh các người!” Giang Ngạo Nhi giơ nắm tay lên, giống như tùy thời có thể đại sát tứ phương.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Giang Ngạo Nhi, một đám người Kim An cuối cùng không dám tiếp tục chọc Điền Mật, đi theo Đỗ Hùng mặt xám xịt cùng nhau rời đi.
“Cô chờ mà xem, Đỗ ca sớm muộn gì sẽ cưới Điền Mật!” Trước khi đi, Kim An còn không quên học theo đại ca hắn, buông lời hung ác với Giang Ngạo Nhi.
“Vậy các người chờ xem, kiếp sau cũng không thể!” Giang Ngạo Nhi không khách khí nói lại.
Chờ đám người vạm vỡ kia đi hết, đám người xem náo nhiệt cũng tản đi, Điền Mật mới thở phào một hơi, có chút mềm chân ngồi trở lại xe nâng hàng. Cô rất ít khi cùng người khác xảy ra tranh chấp, thình lình bị làm cho một quả, người khác bị dọa hay không thì Điền Mật không rõ lắm. Cô chỉ biết cô khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, có chút đổ mồ hôi.
“Phì ~ nhìn chút tiền đồ này của cậu xem.” Giang Ngạo Nhi ngồi ở bên cạnh Điền Mật, không khách khí chê cười cô. “Còn tưởng cậu có bản lĩnh, kết quả chỉ là mạnh miệng vài câu, cậu đã mệt thành như vậy.”
“Tớ cũng không muốn nha.” Điền Mật ngữ khí mềm mại cùng Giang Ngạo Nhi oán giận: “Cậu không phải không biết, tớ một khi kích động sẽ muốn khóc.”
Đúng vậy, nước mắt của Điền Mật rất nhiều. Chỉ cần cảm xúc dao động của cô quá lớn, sẽ không tự chủ được rơi nước mắt. Bởi vì cái này, Điền Mật ở trong xưởng nổi danh là kiều khí. Rất nhiều người lớn tuổi trong xưởng, đều cảm thấy cô cần che chở, đối với cô phá lệ chiếu cố.
“Tớ nhẫn nhịn bọn họ vài ngày. Từ sau buổi giao lưu năm ngoái do phó xưởng trưởng tổ chức, Đỗ Hùng cứ như phát điên rồi. Tớ vào xưởng được một năm, tổng cộng cùng anh ta nói không quá mười câu, kết quả anh ta đột nhiên nhận tớ làm người yêu của anh ta, thật là rất dọa người.”
Giang Ngạo Nhi nghe vậy vẫn chỉ biết cười. “Cậu nha, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tớ sớm đã nói với cậu rồi, tất cả nam đồng chí trong xưởng chúng ta chưa lập gia đình đều thích cậu, cậu lại không tin.”
Lại nói tiếp, Điền Mật thật sự là bông hoa đẹp nhất xưởng. Cô đẹp mà không tự biết, chưa bao giờ cậy vào mình xinh đẹp mà gây chuyện. Bất luận bao nhiêu người theo đuổi cô, Điền Mật đều có thể bình tĩnh nói: “Không đến mức.”
Cô cũng không đem mình trở thành đoá hoa trong xưởng. Ở trong nhà cô, Điền Mật có một người chị gái sinh đôi nổi bật với vẻ đẹp rực rỡ và tính cách hướng ngoại. Điền Tâm cùng Điền Mật giống như hai người đối lập, một người an tĩnh nội liễm, một người hướng ngoại hoạt bát. Các cô là đôi song sinh đẹp nhất thế gian, hai người đều xinh đẹp không giống phàm nhân. Chỉ là so với Điền Mật như nụ hoa hồng trắng chưa nở, thì Điền Tâm lại như đóa hoa hồng đỏ nở rộ càng thêm được chú ý.
Nghĩ đến mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng tính cách phô trương của Điền Tâm khiến Giang Ngạo Nhi không thể cười nổi. Từ nhỏ mọi chuyện đều bị Điền Tâm áp trên đầu trên cổ, Điền Mật vẫn giữ được bản tính bất biến, đã là rất khó được.
“Thôi, không nói với cậu nữa, cậu nhanh sờ sờ tớ, đem vận đào hoa của cậu chia cho tớ một nửa.”
“Được ~” Điền Mật đang buồn bực nháy mắt được Giang Ngạo Nhi dỗ vui vẻ.