Làm chiến sĩ thi đua trong xưởng có tiếng là Giả tiểu tử, tìm đối tượng là vấn đề gian nan nhất trong cuộc đời Giang Ngạo Nhi. Dựa theo ánh mắt Điền Mật, Giang Ngạo Nhi một chút không xấu. Cô ấy ngũ quan thâm thúy, dáng người cao gầy cân xứng, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh, là kiểu đại mỹ nữ hoang dã đánh mạnh vào thị giác. Đáng tiếc nam nhân đều sợ không đàn áp được cô ấy, cho nên đối với cô ấy kính nhi viễn chi, không dám cưới cô ấy làm vợ.
“Ai, Ngạo Ngạo, nếu cậu là con trai thì tốt rồi, vậy hai chúng ta kết hôn, thì không còn gì phiền não cả.”
“Được, đến lúc đó để cậu sinh cho tớ một tiểu khuê nữ xinh đẹp. Hắc hắc ~ tớ nghĩ kỹ rồi, khuê nữ của chúng ta về sau tên là Giang ngọt ngào.”
“Phốc, tớ chỉ thuận miệng nói, cậu như thế nào còn tính cả chuyện về sau.”
“Tớ sau này nếu không gả được, đương nhiên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào”
“Ha ha ha ~~”
Giang Ngạo Nhi nói nghiêm túc, Điền Mật cười đến đau cả bụng. Nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ, hai người lại nói trong chốc lát rồi im lặng, tâm tình của Điền Mật hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Đỗ Hùng, Giang Ngạo Nhi mới nghiêm mặt nói: “Mật Mật, cậu nghĩ như thế nào? Nhìn bộ dạng của Đỗ Hùng là thật, cậu kéo không được bao lâu.”
Năm trước, xưởng tổ chức một buổi giao lưu, là phó xưởng trưởng cố ý sắp xếp để tìm đối tượng cho công nhân cốt cán trong xưởng. Trong đó, Đỗ Hùng là người nổi bật nhất, "nòng cốt trong nòng cốt", vì vậy bất cứ ai mà hắn coi trọng, trong xưởng đều sẽ thấy vui mừng, tích cực tác hợp.
Điền Mật cũng biết cô ngoan cố. Trừ phi cô từ chức không làm, bằng không cô trốn không thoát Đỗ Hùng. Vì Đỗ Hùng lần đó tỏ rỏ ý muốn, nam đồng chí khác trong xưởng thuốc lá, cũng không dám đối với Điền Mật có ý nghĩ không an phận. Đây là vấn đề nan giải, Điền Mật không nhanh chóng nghĩ cách tránh thoát, cô sẽ ở nơi này càng lún càng sâu vào Đỗ Hùng.
“Tớ cũng không biết.” Điền Mật có chút mê mang ghé vào tay lái. “Cậu biết đấy, tớ thích đọc sách. Đối với nửa kia, tớ hy vọng có thể tìm được một người cùng tớ tâm linh tương thông, cùng nhau tiến bộ. Nhưng Đỗ Hùng không phải. Anh ta chỉ tốt nghiệp tiểu học, chỉ có thể nói là vừa thoát khỏi mù chữ. Anh ta cùng tớ không có bất cứ tiếng nói chung nào.”
“Tớ không muốn làm một người vợ hiền nội trợ, tớ muốn đi đọc đại học. Tớ cũng không thích làm công nhân, tớ muốn làm bác sĩ.”
Càng nói càng vô lực, Điền Mật rõ ràng biết, nguyện vọng của cô không thể thực hiện trong một ngày. Mệt mỏi nằm bò ra, Điền Mật chỉ cảm thấy con đường phía trước không nhìn thấy một tia hy vọng, phi thường xa vời.
Nhẹ nhàng vỗ vai Điền Mật, đối với lý giải của cô Giang Ngạo Nhi chỉ có thể không tiếng động an ủi cô.
Cũng may, Điền Mật không phải người đắm chìm ở trong cảm xúc xấu quá lâu, buồn trong chốc lát, cô lại tràn đầy nguyên khí ngồi dậy.
“Không có việc gì, tớ năm nay mới mười tám, chỉ cần tớ kiên trì học tập, sớm muộn gì tớ cũng có thể chờ đến ngày kỳ thi đại học khôi phục. Người ta tóc bạc trắng còn thi đỗ, tương lai tớ nhất định cũng sẽ đạt được thành tựu xán lạn. Hiện tại, chuyện tớ phải làm là kiên định từ chối Đỗ Hùng. Đỗ Hùng hiểu lý lẽ, tớ sẽ cùng hắn nói chuyện, nếu hắn không nói lý lẽ, cùng lắm thì tớ từ chức xuống nông thôn.”
“Đừng nói bậy.” Nghe Điền Mật nói cô vì đào hôn mà phải xuống nông thôn, Giang Ngạo Nhi lập tức nghiêm khắc cảnh cáo cô: “Kết cục của Tôn Bình là gì cậu không thấy sao? Người như cô ấy, ở nông thôn còn chịu đựng không nổi, cơ thể này của cậu nhỏ như vậy đi nông thôn, không phải tìm chết sao.”
“Đừng sợ, Đỗ Hùng chính là ỷ vào cậu còn độc thân, mới dám không kiêng nể gì như vậy, chỉ cần cậu mau chóng tìm một đối tượng có thể chống lại anh ta, vấn đề của cậu đều có thể giải quyết dễ dàng. Điều kiện cậu tốt như vậy, muốn tìm đối tượng một chút cũng không khó, lại vô dụng, còn có Thẩm Đào đó. Cậu ta đối với cậu toàn tâm toàn ý, cậu cùng cậu ta cũng hiểu tận gốc rễ, cho dù mẹ cậu ta tương đối khó chơi, nhưng có cậu ta che chở cho cậu, cậu gả cho cậu ta cũng không ăn lỗ.”
“Thôi bỏ đi.” Nghe được tên Thẩm Đào, Điền Mật theo bản năng học Giang Ngạo Nhi trợn trắng mắt. “Thẩm Đào ngay cả một công việc đứng đắn không có, nếu tớ gả cho cậu ta, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mẹ cậu ta để sống. Đâu thể nào không có hại.”
Thấy mọi người xung quanh bận rộn, Điền Mật đến gần Giang Ngạo Nhi, nhỏ giọng nói cho cô ấy: “Nhà cậu ta chín đời chỉ sinh được một con trai, mẹ cậu ta nhìn trúng chị gái song sinh của tớ đấy, mới đồng ý để cậu ta cùng tớ lui tới. Trừ bỏ điểm này, trên người tớ không còn điểm nào để bà ấy có thể nhìn trúng. Mấy hôm trước, bà ấy còn tới tìm tớ một lần, nói cái gì mà nếu tớ muốn gả cho Thẩm Đào, cần phải sinh đôi hai con trai mới được.”
“Hừ, sinh đôi hai con trai, Thẩm Đào cái loại thiếu gia ăn chơi sa đoạ, tớ còn chướng mắt đó!”
Quan hệ giữa Điền Mật và Thẩm Đào từ nhỏ đã chẳng mấy tốt đẹp. Thẩm Đào từ nhỏ chính là thiếu gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Lúc học lớp một, khi Điền Mật lần đầu tiên gặp hắn, bởi vì Điền Mật không giống những người khác đi lấy lòng hắn, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, bắt nạt Điền Mật nhiều năm.
Nắm bím tóc Điền Mật, làm bẩn váy nhỏ của Điền Mật, đem sâu lông bỏ vào cặp sách của Điền Mật, thậm chí còn đổ cả keo nước lên ghế của Điền Mật, v.v.v...., thời thơ ấu của Điền Mật vẫn luôn cùng hắn đấu trí đấu dũng. Khi đó Điền Mật thân thể suy yếu, đi một bước ho ba lần, có thể ra cửa đi học, là loại hưởng thụ lớn nhất của cô. Nhưng lại vì những trò đùa dai của Thẩm Đào mà huỷ hoại hạnh phúc ấu thơ của cô. Khiến thời gian Điền Mật học tiểu học, tràn ngập không vui.
Bởi vì khi còn nhỏ trải qua những chuyện vui không đó, cho nên sau khi lớn lên Thẩm Đào có đối tốt với Điền Mật ra sao, Điền Mật đều cảm thấy hắn không có lòng tốt, đối với hắn chỉ có cảm giác phiền chán. Chỉ cần nhắc tới Thẩm Đào, Điền Mật đã không muốn nghe thêm một lời nào. Nếu nhất định phải chọn giữa Thẩm Đào và Đỗ Hùng, Điền Mật tình nguyện gả cho Đỗ Hùng.