[Zhihu] Sau Khi Bị Em Trai Nhà Bên Tỏ Tình

Chương 6


3 tháng


06

Tôi mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên, “Sao cậu lại mặc đồ ngủ xuống lầu?”

Lại quay đầu nhìn thoáng qua chàng trai, “Đây là bạn cùng lớp của cậu sao? Đã muộn thế này rồi, sao còn chưa về nhà?”

Chàng trai liếc nhìn Giang Dương, muốn nói lại thôi, một lúc sau cậu nói, “Vậy em về trước.”

Chàng trai đi rồi, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên một câu của Giang Dương, khiến tôi đột nhiên thở không ra hơi.

Hắn nói, “Anh ơi, anh đã nghe thấy hết rồi.”

Giọng điệu hắn đầy khẳng định.

Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã mỉm cười, “Anh, anh cảm thấy cậu ấy thế nào? Nếu em và cậu ấy ở bên nhau, em có hạnh phúc không?”

Chợt ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đang nhìn tôi một cách nghiêm túc.

Tôi nhíu mày, “Cậu thích cậu ta?”

“Dù sao cũng không chán ghét, nếu cậu ấy thích em, em cũng không phải là không thể.”

Tôi đột nhiên luống cuống, “Còn tôi thì sao?”

Hắn hơi sửng sốt, “Anh, anh uống rượu à?”

Vừa nói hắn vừa đến gần tôi ngửi thử.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người hắn.

Mùi hương kia giống như có ma lực, khiến tôi mất kiểm soát.

Tôi chộp lấy gáy của hắn, hôn lên.

Giang Dương chỉ sững sờ một lát, ngay sau đó đảo khách thành chủ. 

Nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân, tôi nghĩ mình đã ngã rồi. 

Tôi đẩy hắn ra, nói câu xin lỗi rồi bỏ chạy.

Sau đó tôi lại bắt đầu trốn tránh Giang Dương, Giang Dương cũng ít khi tới tìm tôi.

Cứ như vậy trôi qua một tuần, ba mẹ tôi phát hiện ra điều gì đó bất thường giữa chúng tôi.

Mẹ tôi ngờ vực, “Con cãi nhau với Dương Dương sao?”

Tôi đang uống nước thì bị sặc một chút, “Không có ạ.”

“Lời con nói ai tin cho nổi? Nếu các con không cãi nhau, thì sao không dính nhau mỗi ngày?”

Mẹ tôi nói dù có cãi vã gì đi nữa, luôn có một người cúi đầu trước.

Bà nhờ tôi đưa cho Giang Dương ít trái cây, tiện thể cầu hòa.

Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng không thể cưỡng lại được sự cố chấp của mẹ tôi nên cầm trái cây ra ngoài.

Tôi đứng trước cửa nhà Giang Dương do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí để gõ cửa.

Tôi đặt trái cây ở cửa, về nhà nói dối mẹ tôi rằng đã tự tay đưa cho hắn.

Tuy nhiên khi trở về phòng, tôi lại nhắn tin cho Giang Dương, “Mẹ tôi bảo tôi lấy ít trái cây cho cậu, tôi để trước cửa, cậu nhớ ra ngoài lấy nhé.”

Trước đây chỉ cần tôi gửi tin nhắn, Giang Dương đều sẽ trả lời ngay lập tức, nhưng thẳng đến mười một giờ tối, hắn vẫn không trả lời. 

Tôi lại gửi thêm một tin, “Lấy trái cây vào chưa?”

Hắn vẫn không trả lời.

Đây là lần đầu tiên Giang Dương không trả lời tin nhắn của tôi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play