05

Thực sự buồn bực nên tôi đã kể hết với một người bạn.

Nghe tôi nói xong, Chu Thần cười, “Đại ca, chuyện đó rõ ràng như vậy mà mày còn không biết à?”

Tôi lắc đầu, “Không biết.”

Nó tỏ vẻ không tin, “Đệch, Tần Kha, chúng ta đều là người trưởng thành, mày giả bộ cái gì chứ?”

Mặt tôi như trái mướp đắng, “Tao giả bộ cái gì? Tao thật sự không hiểu mới hỏi mày.”

Tôi cáu kỉnh bứt tóc mình.

Nó bán tín bán nghi, “Mày thật sự không biết?”

Tôi gật đầu, “Thật đấy.”

Nó bất đắc dĩ, thở dài nói, “Anh trai tôi ơi, cái này thì có gì mà không hiểu chứ, rõ ràng là mày thích cô ấy rồi.”

Tôi rất bối rối, “Tao thích cậu ấy?”

“Mày nhìn đi, để tao phân tích cho mày, mày nói khi nhìn cô ấy thì tim đập nhanh hơn, mày nói mày thấy cô ấy sẽ có phản ứng, thậm chí còn có mộng xuân, nếu không phải bản thân mày hèn hạ, vậy thì chắc chắn là mày thích cô ấy rồi.”

Tôi rơi vào hồi ức.

Kể từ khi Giang Dương nói hắn rút lại lời tỏ tình ngày đó, mặc dù chúng tôi nhìn như đã quay lại trước kia, nhưng thực chất mọi thứ đều đã thay đổi.

Ví dụ như lúc chơi game, trước kia nếu chúng tôi thắng thì sẽ ôm nhau hoan hô, nhưng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là bắt tay, hơn nữa mỗi lần bắt tay, tôi đều cảm thấy rất kỳ quái.

Ví dụ như trước kia chúng tôi cùng nhau chơi lego, mệt mỏi sẽ dựa vào nhau để nghỉ ngơi, nhưng bây giờ chúng tôi mỗi người chiếm một bên của sô pha, mỗi lần vô tình nhìn nhau, tôi đều cảm thấy bầu không khí đặc biệt khó xử.

Lại ví dụ như lúc chơi bóng rổ, trước kia chúng tôi sẽ uống chung một chai nước, nhưng bây giờ thì không, ngay cả khi hắn đưa nước cho tôi vô tình chạm vào đầu ngón tay, trong lòng tôi có điều gì đó rất lạ.

Nhưng nói tôi thích hắn, tôi cảm thấy không có khả năng.

Sao tôi có thể thích con trai được? Tôi lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng.

Chu Thần vẻ mặt nghiêm nghị hỏi tôi, “Nói cho tao biết, là con gái nhà ai, tao có quen không?”

Tôi trừng mắt nhìn nó một cái, “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Hắn vẻ mặt thiếu đánh, “Yo yo yo, này còn chưa ở bên nhau đâu mà đã bắt đầu bảo vệ rồi, sao nào, không nói cho tao là vì sợ tao đào góc tường nhà mày à? Mày yên tâm, anh em chắc chắn không phải người như vậy.”

Khi bước ra từ quán bar, Chu Thần vẫn đang tiếp tục nói rằng tôi nhất định thích hắn.

Tôi lắc đầu, “Không thể nào, tôi chắc chắn không thích cậu ta.”

Nó nói xằng nói bậy, “Nếu mày không thích cô ấy thì tao trồng chuối ăn cứt.”

Tôi cũng phát ngôn bừa bãi, “Nếu tao thích cậu ta thì tao trồng chuối ăn cứt.”

Tuy nhiên khi nhìn thấy Giang Dương đứng ở dưới đèn đường được người khác tỏ tình, tôi lại hoảng sợ.

Hắn mặc áo ngủ, có vẻ như đang chuẩn bị đi ngủ thì bị chàng trai trước mặt gọi xuống.

Đến gần hơn, nghe thấy chàng trai kia nói, “Giang Dương, em thích anh.”

Trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, tay bất giác siết chặt lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào Giang Dương, muốn đọc được suy nghĩ của hắn từ trên khuôn mặt hắn, nhưng cũng không nhìn thấy được gì cả.

Hắn không tức giận, cũng không vui, chỉ trầm tư nhìn chàng trai trước mặt kia.

Tôi nhìn kỹ cậu ấy, lớn lên rất đẹp trai, giọng nói cũng rất êm tai.

Tôi đang nghĩ, nếu tôi thích con trai, vậy tôi có thích hắn không?”

Nhìn lại tôi, đi dép và quần xà lỏn, tóc tuy rằng không dài, nhưng bởi vì nghỉ hè nên đã lâu rồi không được nghiêm túc xử lý qua.

So với cậu bé đó, tôi thực sự xấu xí và lôi thôi.

Lúc Giang Dương đang định mở miệng, trong lòng tôi vô cớ hoảng hốt, cuối cùng không nhịn được nữa lao tới.

“Giang dương!”

Cả hai cùng lúc nhìn tôi.

Giang Dương có chút kinh ngạc, “Anh!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play