Em trai nhà bên post: Không dám tỏ tình với người mình thích thì phải làm sao?
Tôi nhiệt tình dạy cho cậu ấy cách tán gái.
Sau đó cậu ấy thổ lộ với tôi, còn hôn tôi.
Nhưng, tôi là nam!
1.
Trong kỳ nghỉ hè, vòng bạn bè của tôi bị xâm chiếm bởi những cặp đôi thích thể hiện tình cảm.
Giữa những bài nào như bài nấy đó, một bức ảnh hoàng hôn đã thu hút tôi.
Người đăng ảnh là em trai nhà bên Giang Dương.
Cậu viết: Không dám tỏ tình với người mình thích thì phải làm sao bây giờ?
Tôi bình luận: Không có gì mà một món xào ngon không thể giải quyết được!
Tất nhiên, câu này của tôi chỉ là nói đùa thôi, nếu không phải là một kẻ ngốc, hẳn là có thể nghe ra được.
Nhưng Giang Dương lại chính là một kẻ ngốc.
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu gửi tin nhắn riêng cho tôi.
“Như thế thật sự có ổn không? Nếu, tôi nói là nếu, anh ấy không thích tôi, tôi làm như vậy, chẳng phải anh ấy sẽ cảm thấy tôi là một kẻ biến thái, vì vậy mà ghét tôi thì sao?”
Cậu thật đúng là vẫn đơn thuần như vậy, tôi nói cái gì cũng tin, xem ra cậu đã quên khi còn nhỏ tôi đã lừa tiền tiêu vặt của mình như thế nào, còn lừa cậu làm sao để nhận lỗi thay cho tôi.
Vì khi còn nhỏ cảm thấy rất có lỗi với cậu, tôi dự định sẽ giúp đỡ cậu.
Cậu có hỏi thì tôi tất trả lời, còn kiên nhẫn dạy cho cậu cách tán gái.
Nhưng ngay sau khi vừa nói lời tạm biệt với cậu, cửa nhà tôi đã vang lên tiếng gõ.
Tôi nghĩ đó là cha mẹ tôi, còn buồn bực nghĩ không phải bọn họ đã đi đến thế giới của hai người rồi hay sao, chưa gì đã trở về nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là cãi nhau?
Tôi vội vàng xuống giường mở cửa, kết quả người đứng ngoài cửa lại là Giang Dương.
Cậu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thật đáng sợ.
Tôi hỏi cậu, “Sao vậy?”
Giang Dương không nói gì, hít sâu một hơi rồi vén áo tay lỡ màu trắng lên.
Tầm mắt tôi rơi vào cơ bụng tám múi của cậu, kinh sợ kêu lên, “Chết tiệt, Giang Dương, dáng người của cậu từ khi nào lại trở nên đẹp như vậy?”
Trong trí nhớ của tôi, cậu vẫn là một tên mập mạp khờ khạo, tiểu long bao trắng nõn sạch sẽ, làm thế nào mà…
Cũng đúng, cậu đã là sinh viên dự bị đại học*, hơn nữa mấy ngày trước vừa bước qua sinh nhật mười tám tuổi xong.
(*Học sinh tốt nghiệp THPT đã thi tuyển sinh đại học và nhận được thông báo trúng tuyển.)
Cậu hỏi, “Có đẹp không?”
Tôi đánh giá cậu từ đầu đến cuối một lượt, vai rộng eo thon, dáng cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai, cộng thêm cơ ngực đầy đặn săn chắc và cơ bụng có đường nét rõ ràng, tuy kém hơn tôi một chút, nhưng vẫn không tồi.
Tôi gật đầu, thành thật trả lời, “Đẹp.”
“Có muốn không?”
Tôi vô thức muốn gật đầu.
Chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, lập tức lắc đầu.
Giang Dương cau mày, “Không muốn sao?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là, cậu ta có bị lừa đá vào não không vậy?
Bằng không sao lại bắt đầu nói mê sảng?
“Cậu có bệnh à, sao lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi?”
Cậu lắc đầu, “Em không có nói hươu nói vượn.”
“Vậy cậu đang làm cái gì vậy?”
Cậu ngại ngùng xoắn xít hồi lâu, cuối cùng nói, “Em thích anh!”
Tôi sững sờ mất một lúc, “Hả? Cậu nói cái gì?”
Cậu đỏ mặt nhìn tôi một cái, lặp lại lời vừa nói, “Em nói, em thích anh!”
???
Nếu tôi nghe không lầm, Giang Dương mới vừa nói thích tôi?
Thích tôi?
Cậu ta?
Thích?
Tôi?
Đầu óc tôi có chút bối rối.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao Giang Dương lại đột nhiên thích tôi?