03

Hắn bụm mặt, đỏ mắt, ủy khuất nhìn tôi.

Tôi có chút không biết làm sao.

Đúng lúc này, giọng nói ba mẹ tôi vang lên từ hành lang.

Tôi có chút luống cuống, đẩy hắn ra, “Ba mẹ tôi về rồi, cậu mau mặc quần áo vào đi.”

Khoảnh khắc ba mẹ tôi đẩy cửa bước vào, Giang Dương vừa buộc thắt lưng xong.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì ôm bả vai Giang Dương, cười nói, “Đi đi đi, anh trai mang em đi chơi game.”

Đừng nhìn ngoài mặt tôi bình tĩnh, trên thực tế trong lòng lại khá hoảng loạn, rất sợ ba mẹ tôi sẽ nhìn ra điều gì đó.

May là bọn họ không phát hiện ra điều gì bất thường giữa hai chúng tôi.

Mẹ tôi cười nói, “Dương Dương lại đến chơi với anh trai à.”

Giang Dương ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng dì ạ.”

Mẹ tôi mời Giang Dương ăn trái cây, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy sắc mặt tôi không được tốt lắm nên có chút mất mát từ chối.

Giang Dương rời đi, mẹ tôi nói, “Sao mẹ cảm thấy Dương Dương có gì đó không đúng lắm?”

Tôi nói, “Có à? Sao con lại không nhận ra nhỉ?”

Sau đó tôi vẫn luôn trốn tránh Giang Dương, ngày nào cũng đi sớm về muộn.

Khoảng một giờ sáng hôm nay, tôi về đến nhà, cửa có một bóng đen khiến tôi sợ đến mức hét lên một tiếng.

Khi đèn sáng lên, mới nhận ra đó là người, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Nghe thấy động tĩnh, người nọ ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn kỹ hơn, hóa ra là Giang Dương.

Có lẽ mấy ngày nay đã quen tránh mặt hắn, cho nên vừa nhìn thấy hắn, tôi hành động nhanh hơn não, quay người bỏ chạy.

Giọng Giang Dương uất ức vang lên phía sau tôi, “Anh vì trốn em, đến cả nhà cũng không muốn về sao?”

Tôi khựng lại một bước, hắn tiếp tục nói, “Anh ơi, xin lỗi, đã mang lại rắc rối cho anh rồi, em rút lại lời nói ngày hôm đó, xin anh đừng tránh mặt em nữa, chúng ta trở lại như trước kia có được không?”

Hắn khóc nức nở cầu xin khiến tôi lập tức mủi lòng.

Dù sao thì cũng là tôi nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, thực sự muốn tôi cắt đứt quan hệ với hắn, không giữ liên lạc thì quả thật tôi không thể hạ được quyết tâm.

Tôi thở dài, quay người lại, “Được rồi.”

Có lẽ đã nghe được câu trả lời mình mong muốn, hắn hơi xúc động, đột nhiên đứng dậy.

Nhưng ngồi xổm một thời gian dài, chân hắn đã tê rần, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.

Tôi nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cổ tay của hắn, kéo thật mạnh, để hắn vững vàng ngã vào trong ngực tôi.

Hắn thuận thế vòng tay quanh eo tôi, tựa trán lên cổ tôi.

Nhiệt độ nơi da thịt chạm vào rất cao, có hơi nóng rát và khó chịu.

Tôi vừa định đưa tay đẩy hắn ra, kết quả hắn đã lên tiếng trước; “Anh ơi, để em dựa vào một lát nhé, chân em tê rần hết rồi, rất khó chịu, không cử động được.”

Tôi cũng tê chân quá, cảm giác khó chịu thực sự không thể chịu đựng nổi.

Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy, “Cảm ơn.”

Tôi lắc đầu, “Không có gì.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play