02
Tôi nghĩ ngợi về nó.
Chẳng lẽ một cái tát kia đã đánh hỏng luôn đầu của hắn rồi?
Nhưng cái tát đó cũng không thể trách tôi được, ai kêu tôi tốt bụng đến ăn sinh nhật hắn, kết quả còn bị hắn say rượu đè ra cưỡng hôn cướp mất nụ hôn đầu.
Là một thẳng nam sắt thép, tôi không coi hắn là biến thái mà đánh chết đã là tốt tính lắm rồi.
Ban đầu tôi còn cho rằng nụ hôn kia chỉ là ngoài ý muốn, bây giờ xem ra cũng không phải.
Sau một hồi bối rối, tôi dứt khoát từ chối.
Hắn hỏi tôi, “Tại sao? Anh không thích em sao?”
Tôi lắc đầu, “Không thích.”
Thật ra cũng không phải là không thích, chỉ là thích của chúng tôi không giống nhau mà thôi.
Hắn như sắp khóc, “Nhưng anh đã nói muốn cưới em.”
Cái này……
Tôi xác thực đã từng nói muốn cưới hắn, nhưng đó là khi còn nhỏ.
Ôi đúng là đồng ngôn vô kỵ.
*Đồng ngôn vô kỵ (童言无忌): trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Là anh trai nhà bên lớn hơn Giang Dương ba tuổi, mối quan hệ giữa tôi và hắn cực kỳ thân thiết.
Nhưng khi còn nhỏ tôi lại rất cẩu thả, vì hắn lớn lên quá đáng yêu, trắng nõn và sạch sẽ như một cô bé nên mỗi lần dẫn hắn đi chơi, tôi đều nói với người khác hắn là vợ tương lai của tôi.
Còn lúc chơi trò gia đình, tôi luôn thích bắt nạt, bắt hắn về nhà làm vợ, ép hắn sinh cho tôi hai đứa con.
Mỗi lần chơi trò chơi, tôi không cho hắn đến gần những đứa trẻ khác, còn dọa hắn rằng, chỉ cần hắn nghe lời, lớn lên tôi sẽ cưới hắn làm vợ, bằng không thì tôi sẽ không cần hắn nữa.
Nhưng điều đó đều là chuyện khốn nạn khi còn nhỏ không hiểu chuyện làm ra, sau khi lớn lên tôi đã không còn làm như vậy.
Cho đến giờ tôi vẫn đối xử với hắn như một người em trai.
Nhưng hắn lại muốn bẻ cong tôi.
Bị tôi từ chối Giang Dương tỏ vẻ mất mát, giọng điệu buồn bã, “Chúng ta thật sự không thể sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, “Giang Dương, tôi là con trai.”
Hắn gật đầu, “Em biết, nhưng em chỉ thích anh.”
Tôi không biết tại sao hắn lại đột nhiên thích con trai, nhưng thích một người không có gì là sai, bất kể đối phương là nam hay nữ.
Nhưng tôi là thẳng.
Tôi nói, “Giang Dương, cậu sẽ gặp được người có thể cùng cậu gắn bó cả đời, chỉ là không phải tôi.”
Tôi sợ sẽ làm tổn thương trái tim của hắn, lập tức nghĩ đến việc nói chút gì đó để an ủi hắn.
Nhưng vừa định nói lại phát hiện hắn đang cúi đầu mày mò cái gì đó.
Liếc nhìn xuống, hắn thực sự đã cởi thắt lưng của mình.
Tôi lập tức hoảng sợ, giọng run rẩy lắp bắp, “Cậu cậu cậu, muốn làm, làm làm làm, làm cái gì? Giang Dương, cậu đừng kích động.”
Giang Dương bước hai bước tới trước mặt tôi, bắt lấy cánh tay tôi và đẩy tôi vào tủ giày.
Hắn nói, “Không phải anh nói với em, không có chuyện gì là một món xào ngon không thể giải quyết.”
???
Đúng là tôi nói, nhưng tôi chỉ nói bậy, hơn nữa tôi nào biết hắn sẽ dùng nó lên trên người tôi.
Nếu sớm biết điều này, tôi thà lựa chọn câm miệng còn hơn.
Tôi đặt tay ở trước ngực Giang Dương, ngăn cản hắn tiếp tục lại gần.
Giang Dương là sinh viên thể dục, cao một mét chín, cao hơn tôi gần mười centimet, hắn không chỉ có thể dễ dàng áp chế tôi mà còn có thể đưa tay sờ tới sờ lui trên mặt tôi.
Sức mạnh giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn, còn có khuôn mặt đang dần phóng đại của hắn khiến tôi có chút sợ hãi.
Giọng tôi run rẩy, “Giang Dương, cậu nhất định đừng kích động, chúng ta không thể.”
Giang Dương cản bản không để ý đến tôi, cúi đầu định hôn tôi, lại bị tôi nghiêng đầu tránh né.
Hắn lập tức bực bội, bóp chặt cằm tôi và chỉnh thẳng mặt tôi lại.
Mắt thấy hắn sắp hôn đến tôi, một tiếng “bang” vang lên, Giang Dương bị tôi tát một cái làm đầu lệch sang một bên.