Triển Nhung mấp mấy môi, nháy mắt trong đầu nhảy ra vô số từ ngữ, động động môi muốn nói lại thôi, đột nhiên một thị vệ từ ngoài viện vọt vào như một cơn gió, giải cứu lửa sém cháy lông mày: “Vương gia, tiểu công tử đã tới biệt viện!”
Rốt cuộc cũng đã tới!
Triển Nhung nhẹ nhàng thở ra, với sự hiểu biết của hắn về Vương gia, hiện tại tâm trạng Vương gia thật sự không tốt, cho dù chuyện này cùng với tiểu công tử, không có liên can trực tiếp, nhưng mà cũng có chút dính dáng.
Đôi lông mày của Tiêu Lộng khẽ động một cái khó có thể nhận ra.
Tâm tình không tốt của hắn xác thực cùng Chung Yến Sanh không có liên can gì, vốn dĩ cảm xúc đã không ổn định, nhưng cộng với việc Chung Yến Sanh thất hứa không có tới càng thêm bực bội.
Đau đầu vẫn liên tục gây rối, giống như sợi dây bị kéo căng ra, từng cơn từng cơn đau nhói, phiền đến nổi muốn gi-ết người.
Mùi hương trên người đứa nhỏ đó có thể làm dịu bớt một chút.
Nhưng nếu cho phép Chung Yến Sanh tiến vào liền như vậy, chẳng phải là không còn mặt mũi sao.
Định Vương điện hạ bất động như núi, vẫn an an ổn ổn mà ngồi ở trên xe lăn, không có vội vàng mời bảo bối giảm đau vào, ngược lại nhấc lên chân, thảnh thơi mà lật sách, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ: “Để hắn chờ.”
Kết quả của việc dám đến trễ.
Bắt hắn đợi một canh giờ, dù sao Tiểu Tước Nhi cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Nghe xong câu nói đó, đầu của thị vệ cúi xuống càng ngày càng thấp, ậm ừ đáp, cũng không có lập tức rời khỏi để đi truyền mệnh lệnh.
Tiêu Lộng nhướng mày: “Làm sao, ngươi muốn vì hắn mà cầu tình?”
“Hồi Vương gia, thuộc hạ không dám” Thị vệ nuốt một ngụm nước miếng, có dự cảm nếu bản thân nói ra, sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng nếu không nói…chỉ đành phải căng da đầu nhỏ giọng: “Hồi chủ tử, kỳ thật, vừa rồi tiểu công tử có tới biệt viện, nhưng sau khi giao đồ xong, liền rời đi……”
Tiêu Lộng: “……”
Trong viện, vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, rồi lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Triển Nhung hít thở không thông mà cúi đầu, sao muốn sống mà khó khăn quá.
Trời muốn hắn chết a.
Tiêu Lộng chậm rãi lặp lại: “Đưa đồ, liền rời đi?”
Thị vệ từ phía sau kéo ra một cái túi, mở ra đặt ở trên mặt đất, bên trong đều là cuốc đất — dụng cụ cho người trồng hoa, vừa thấy liền biết không phải đưa cho Tiêu Lộng.
Nhận thấy tầm mắt trên đỉnh đầu càng ngày càng lạnh, thị vệ thân mình run rẩy, nhanh tay đem hai cái hộp còn lại trình ra.
Hộp lớn chính là hộp đồ ăn, hộp nhỏ rất là tinh xảo, hắn cầm hai tay nâng lên, đầu như muốn chôn xuống đất: “Vương gia có cần tự mình nhìn xem không? Đều đã kiểm tra qua, cũng không thấy có gì khác thường.”
Tiêu Lộng xem cũng không xem, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ném đi”.
Thị vệ: “Dạ!”
Mới vừa quay người, lại nghe được: “Lấy lại đây.”
Thị vệ đã sớm đoán được sẽ như vậy, đáy lòng muốn cười lại không dám, quay lại đem hai cái hộp trình lên, trước mở ra hộp đồ ăn: “Vương gia, đã nghiệm độc.”
Tiêu Lộng ừ một tiếng, không chút để ý mà nhìn hộp đồ ăn.
Là bánh bách hợp hạt thông được làm cực kỳ tinh xảo, đại khái là thời gian làm đã lâu, hình dạng không còn xinh đẹp như lúc mới làm ra, nhưng thắng ở chỗ mềm mại, cánh hoa được điêu khắc tinh xảo tỉ mĩ, có chút đáng yêu.
Tiêu Lộng đối với đồ ngọt không có hứng thú, cầm một cái để vào miệng nếm thử, bánh đã không còn nguyên vẹn nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến hương vị, chính là quá ngọt, thật sự ngấy. Y tiếp nhận khăn Triển Nhung đưa qua, lau lau ngón tay, không mặn không nhạt đánh giá: “Tiểu hài tử mới thích hương vị này”
Tặng cho Vương bá là một bộ dụng cụ tỉ mỉ, còn cho hắn lại là thứ này?
Tiêu Lộng lại nhìn cái cái hộp nhỏ được làm từ gỗ đàn hương: “Mở ra.”
Thị vệ tuân lệnh mở ra cái hộp gỗ nhỏ, lộ ra con dấu được làm từ Điền Hoàng thạch vô cùng tinh xảo, trong suốt trơn bóng, giống như mật ong.
Thứ này ở bên ngoài thì được tính là trân phẩm, nhưng ở chỗ Tiêu Lộng lại thấy qua rất nhiều, trước tiên là vì sủng ái mà Hoàng thất đã phong thưởng cho Tiêu gia có bao nhiêu khoa trương, sau đó không ít đại quan quý nhân trong Kinh thành vì muốn gặp mặt Định Vương điện hạ, liền tặng tới vô số kỳ trân dị bảo —— tuy rằng đều bị Vương gia không chút khách khí mà phái người đưa trở về.
Nội tâm Triển Nhung thổn thức, ở trong mắt Vương gia, không khác gì cục đá ven đường, Vương gia làm sao nhìn nhiều hơn một cái a.
Suy nghĩ này của hắn mới vừa toát ra, liền nhìn thấy Tiêu Lộng thập phần tự nhiên mà lấy ra con dấu, đuôi lông mày bỗng nhiên nâng lên: “Khắc chữ gì?”
Triển Nhung sửng sốt một chút, rất tinh ý, lập tức xoay người vào phòng mang ra giấy cùng mực đóng dấu.
Tư thế của Tiêu Lộng nhàn nhàn tản tản, một tay ấn lên giấy, gió đêm từ từ thổi đến, thổi bay trang giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, ở trong ánh chiều tà, mấy chữ phía trên cũng theo trang giấy mà chuyển động rào rạt, nhưng có thể thấy được rõ ràng bốn chữ:
—— “Thanh phong minh nguyệt”. (*)
Tiêu Lộng không ý thức được miệng mình đang nhếch lên.
Nhìn thấy bốn chữ kia, nỗi bực bội trong lòng dường như cũng được trận gió này vuốt ve, dần dần bình tĩnh trở lại.
Chung Yến Sanh vội vàng giao xong quà đáp lễ liền chạy.
Thời điểm đưa cái hộp, trong lòng còn lặp đi lặp lại, màu hồng là không khắc chữ, còn màu vàng là có khắc chữ. (**)
Ân, không sai.
– – Mà trước đó.
Đám người của Mạnh Kỳ Bình an phận không được bao lâu, sau khi chơi được một lúc ở Cửu Hương Lâu, lại muốn qua chỗ đối diện để dạo một vòng, Chung Yến Sanh mượn cớ ở nhà quản nghiêm, đi về trễ sẽ bị mắng liền thoát thân —— Hoài An Hầu hành xử nghiêm khắc, danh tiếng vang xa, cũng không ai hoài nghi.
Khi tụ họp cùng Vân Thành vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sắc trời xác thật không còn sớm, Chung Yến Sanh chần chờ một hồi, vẫn là cảm thấy nên tuân thủ hứa hẹn, liền cùng Vân Thành vội vàng đánh xe ngựa đi lấy đồ đã mua cho Vương bá rồi chạy nhanh đến biệt viện Trường Liễu, sau đó lại vội vội vàng vàng đem tặng lễ vật, cuối cùng là chạy nhanh về nhà.
Ở Kinh thành, giờ Tuất năm khắc liền gõ trống một trận, rồi từ đó trở đi cửa thành nghiêm cấm xuất nhập, ngày mai giờ Dần năm khắc mới gõ trống để mở cửa thành, nếu là bỏ lỡ canh giờ, phải bị nhốt ở bên ngoài cả đêm.
Bị nhốt ở ngoài kinh thành không đáng sợ, đáng sợ chính là bị Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân phát hiện, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Tim Vân Thành đều treo ở cổ họng, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, ở một khắc cuối cùng rốt cuộc cũng chạy tới cửa thành, đã được vào thành.
Xe ngựa chậm rãi xuyên qua cửa thành, ngực Vân Thành còn đang đạp bang bang, dùng sức lau mồ hôi: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu hôm nay không vào thành được, thì ngày mai đầu của ta sẽ bị treo trên cổng thành.”
Chung Yến Sanh vịn xe ngựa, lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa cho Vân Thành một cái khăn: “Đã ổn rồi Vân Thành, rốt cuộc ngươi cũng đã đuổi kịp!”
Vẻ mặt Vân Thành đau khổ: “Thiếu gia, ta một chút cũng không ổn, lần tới chúng ta có thể đừng làm chuyện dại dột như vậy được không? Vạn nhất bị Hầu gia cùng Hầu phu nhân mà biết……”
“Không có việc gì đâu,” Chung Yến Sanh vỗ ngực bảo đảm, “Ta sẽ gánh hết cho ngươi, bất quá thì Hầu gia sẽ phạt ta quỳ gối ở từ đường cả đêm để hối lỗi, nếu hai người đó dám động đến ngươi, ta liền viết thư tìm Tổ mẫu khóc lóc.”
Người ngoài không biết, tuy Hoài An Hầu nghiêm túc chính trực, nhưng sợ nhất là Tổ mẫu và phu nhân của mình.
Vân Thành: “……”
Chủ ý tệ thì có tệ đấy, nhưng cũng có chút đáng tin cậy.
Sắc trời đã tối, Chung Yến Sanh còn chưa từng về nhà trễ như vậy, ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, nếu xảy ra chuyện liền tìm Tổ mẫu khóc, trong lòng vẫn là có chút lo sợ.
Ở khách điếm gửi xe ngựa xong hai người chạy như bay về Hầu phủ.
Càng tiến tới gần sân trong viện của mình, mí mắt Chung Yến Sanh càng nhảy dữ dội, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Quả nhiên, vừa bước vào sân, liền thấy một người đang đứng khoanh tay bên hồ nước.
Đúng là Hoài An Hầu.
Chung Yến Sanh phóng nhẹ bước chân, yên lặng lùi về sau, chuẩn bị đi cầu cứu Hầu phu nhân.
Mới lui hai bước, giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: “Lại đây.”
Ngực Chung Yến Sanh đập bang bang bang.
Đứng trước nguy nan, hắn còn nhớ rõ bản thân đã vỗ ngực bảo đảm, cho Vân Thành một ánh mắt ý bảo “Ngươi trốn trước đi”, mới nhích tới nhích lui mà vào trong viện.
Trong viện, đám hạ nhân đã sớm bị kêu đi, một mình đối mặt với Hoài An Hầu, Chung Yến Sanh khẩn trương đến nổi ngón chân cứng đờ, gượng gạo cười: “Cha, hôm nay người trở về sớm a.”
“Không phải ta trở về sớm.” Hoài An Hầu trầm mặt, “Là do con về muộn.”
Chung Yến Sanh dựng tóc gáy, không nói hai lời, trước tiên túm tay áo Hoài An Hầu đáng thương hề hề mà làm nũng: “Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, lần sau không dám……Không phạt con quỳ từ đường được không?”
Bộ dáng làm nũng làm nịu đó, cùng khi còn nhỏ chơi xấu không muốn uống thuốc giống nhau như đúc, Hoài An Hầu nhìn thấy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Ta nghe nói hôm nay con và mấy người Tam thiếu gia của Quốc Công phủ cùng nhau đi uống rượu?”
Một đám người tụ tập ở trên đường lớn lôi lôi kéo kéo, làm cho người trong Kinh thành chú ý, sau đó rơi vào tai Hoài An Hầu là chuyện cũng thực bình thường.
Chung Yến Sanh nhấc tay thề: “Cha, con không uống rượu, không tin ngài ngửi thử xem, xác thực trên người con không có mùi rượu.”
Trên người hắn đích xác không có mùi rượu, nhưng điều mà Hoài An Hầu để ý hiển nhiên không phải cái này, nếp nhăn giữa mày càng sâu: “Cha biết con một người ở trong Hầu phủ nhàm chán, muốn kết giao bằng hữu, nhưng cũng phải phân rõ tốt xấu, Tam thiếu gia của Quốc Công phủ……”
Hoài An Hầu không nói tiếp.
Ngoài dự đoán, ngữ khí tuy thực nghiêm túc, nhưng đối với chuyện Chung Yến Sanh về trễ nhưng thật ra cũng không trách móc nặng nề lắm.
Cảm giác khuẩn trương vì bị bắt quả tang của Chung Yến Sanh cũng vơi đi một ít, nghe ra ý tứ của Cha, nghĩ tới nghĩ lui, ngoan ngoãn gật đầu: “Cha là muốn con tránh xa Mạnh Kỳ Bình sao? Cha yên tâm, con không thích hắn, sẽ không làm bằng hữu với hắn.”
Chung Yến Sanh luôn luôn ngoan ngoãn, nghe vậy Hoài An Hầu sắc mặt dịu bớt, ừ một tiếng: “Hôm nay không tính toán, nhưng mà lần sau không thể hồi phủ trễ như vậy.”
Chung Yến Sanh vui mừng gật gật đầu: “Cha tốt nhất!”
Hoài An Hầu sắc mặt vẫn nghiêm túc, bộ dáng không muốn nói nữa, nhấc chân rời khỏi sân.
Chung Yến Sanh thấy Cha sắp đi, vội từ trong tay áo móc ra hộp gỗ đàn hương nhỏ, giống như hiến vật quý: “Cha, con có lễ vật cho người!”
Hoài An Hầu ngẩn ra, thấy đôi mắt hắn sáng lấp lánh, duỗi tay nhận, mở hộp ra nhìn thấy là con dấu. Sắc trời quá tối, thấy không rõ chi tiết, nhưng nương theo ánh trăng nhàn nhạt, cũng có thể nhìn ra đó là một vật tinh tế ôn nhuận.
Chung Yến Sanh chờ xem phản ứng của Cha, mắt trông mong mà nhìn: “Cha, người có thích hay không?”
Hoài An Hầu là có tiếng lạnh lùng nghiêm túc, ít khi nói cười, lúc này đôi tay đang cầm lễ vật của hài nhi, khắc chế không được mà lộ ra ý cười, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt như thường, che miệng ho khan một tiếng: “Tạm được.”
Biết tính cách Hoài An Hầu biệt nữu, nói tạm được nhưng thật ra là quá được, Chung Yến Sanh cười đến cong cong mắt, trong lòng đắc ý, cảm thấy bản thân làm việc này quả thực không tồi.
Ca ca ở biệt viện Trường Liễu chắc cũng đã thấy con dấu, cũng không biết ca ca sẽ khắc chữ gì.
Đêm nay đã bình an mà vượt qua nguy hiểm.
Chung Yến Sanh rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đi sớm về sớm, sẵn tiện đi sớm một chút để tìm vị kia thỉnh tội, cho nên sáng sớm hôm sau dậy thật sớm, mắt mơ mơ màng màng, nhưng vẫn kiên cường kéo Vân Thành ra cửa.
Thấy tiểu Thế tử đi đường lảo đảo, lúc lên xe ngựa còn ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa dẫm hụt chân, nhưng vẫn kiên trì ra khỏi thành đi đến biệt viện Trường Liễu, Vân Thành muốn nói lại thôi, sau một hồi rốt cuộc nhịn không được: “Thiếu gia, người mà ngài đi gặp thật sự là thân thích của Hầu phủ sao?”
Chung Yến Sanh mệt rã rời mà dựa vào xe ngựa, thình lình nghe một câu như thế, đột nhiên ngẩng đầu, đầu đập vào thành xe, đau đến hút khí, lại không dám kêu ra tiếng, xoa xoa cái trán, khuôn mặt nhỏ phát khổ: “Đương nhiên là thật rồi.”
Thiếu gia thật không tính là thân thích à.
Bởi vì đau nên giọng nói của hắn hơi run, rơi vào trong tai Vân Thành liền thành chột dạ, Vân Thành càng hoài nghi.
Ngày trước tiểu Thế tử không thích vận động, làm việc chậm rì rì, thích nhất chính là lười biếng nằm trên xích đu trong viện, phơi nắng ngủ gà ngủ gật, cũng sẽ không lừa gạt người trong nhà mà làm chuyện gì.
Chuyện này quá khác thường.
Vân Thành cân nhắc rồi cân nhắc, trong lòng rơi lộp bộp.
Hay là, bên trong biệt viện kia căn bản không phải thân thích gì, mà là tiểu yêu tinh, tiểu Thế tử mỗi ngày chạy ra ngoài là đi hẹn hò với người ta????
Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này là chính xác.
Ngày nào cũng dậy sớm một cách bất thường rồi ra khỏi thành, ân cần mà chuẩn bị lễ vật, hôm qua đã trễ như vậy, còn mạo hiểm thiếu chút nữa không vào được thành, chạy tới tặng đồ……
Quan trọng nhất chính là, còn không cho phép hắn nói cho Hầu gia cùng phu nhân biết.
Hay là, thân phận của nàng kia có vấn đề?
Tiểu Thế tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nội trạch, tính tình hồn nhiên, không rành thế sự, nói không chừng có thể là bị người ta lừa?
Vân Thành giãy giụa một hồi, lấy thân phận của bản thân nên không thể nói gì, chỉ có thể uyển chuyển mà khuyên nhủ: “Thiếu gia, ngài cần phải đánh bóng đôi mắt để nhìn rõ người.”
Đánh bóng đôi mắt để nhìn người nào, hắn còn có thể tìm nhầm thiếu gia thật à?
Chung Yến Sanh buồn bực mà ‘nga’ một tiếng: “Đã biết, Vân Thành sao hôm nay ngươi dong dài thế?”
Hai người hôm nay xuất phát đi sớm, đến biệt viện Trường Liễu cũng sớm hơn so với trước rất nhiều, Vân Thành sáng sớm tinh mơ đã bị lôi đi, hai mắt lim dim, ở trên xe ngựa đánh một giấc trong lúc chờ Chung Yến Sanh.
Thuận tiện chờ xem, đến lúc Chung Yến Sanh ra cửa, là tiểu hồ ly tinh nào đưa tiễn.
Chung Yến Sanh không biết Vân Thành lo lắng sốt ruột, thời thời khắc khắc lo hắn không cẩn thẩn sẽ bị mãnh thú ăn thịt, đi nhẹ nhàng đến trước đại môn, tay giơ lên còn chưa kịp gõ, đại môn đã mở.
Mở thật lẹ, giống như là gấp không chờ nổi.
Chung Yến Sanh tay ngừng ở giữa không trung, chần chờ mà chào hỏi: “Triển hộ vệ……?”
Tối hôm qua sau khi nhìn thấy con dấu xong, tâm tình Vương gia tựa hồ tốt hơn một chút, cuối cùng Triển Nhung cũng thành công tránh thoát được một kiếp nạn, lòng kính trọng đối với Chung Yến Sanh lại gia tăng ba phần: “Thỉnh.”
Không biết vì cái gì, Chung Yến Sanh cảm thấy hôm nay Triển Nhung đối xử với hắn rất ôn hòa.
Tuy rằng, gương mặt Triển Nhung vẫn là mặt vô b-iểu tình.
Trường Liễu biệt viện khá lớn, hôm nay đi đến một nơi khác, không giống với hai nơi của mấy ngày trước, dọc theo đường đi là đình đài lầu các, hoa xuân nở rộ, núi giả ao hồ, đẹp như tranh vẽ.
Chung Yến Sanh trong lòng lộp bộp, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu lo lắng.
Cha hắn có phải tham ô hay không? Nếu không sao lại có biệt viện riêng như thế này? Lỡ như bị mấy tên ngự sử trong Đô Sát Viện phát hiện, một đống tấu chương buộc tội, Hầu phủ sẽ bị xét nhà có phải không?
…… Không được, trở về sẽ đi khuyên nhủ Hoài An Hầu, hảo hảo làm quan, cần chính ái dân, công chính liêm minh.
Suy nghĩ loạn thất bát tao, Chung Yến Sanh theo Triển Nhung đi qua cửa nguyệt môn, đi vào trong phòng, mới phát giác đây là thư phòng.
Triển Nhung trước sau như một dừng ở ngoài cửa, Chung Yến Sanh ngẫm lại chuyện lần trước đã trải qua, da đầu hơi hơi tê dại, thật cẩn thận đi vào trong phòng, để tránh lại bị kinh hách.
Khuỷu tay Tiêu Lộng chống cằm, ngồi ở án thư trước cửa sổ lật xem công văn được đưa tới, hoàn toàn làm lơ bộ dạng lén lén lút lút của Chung Yến Sanh.
Ngũ quan của hắn sắc sảo, đường nét lại lạnh lùng, độ cong khóe miệng biến mất, ánh sáng ngoài cửa sổ dừng ở trên mặt hắn, lụa mỏng che đôi mắt, nửa tối nửa sáng, âm u đan xen, tuấn mỹ lại lạnh lẽo không ai sánh bằng.
Chung Yến Sanh trộm xem xét hai mắt y, khẽ phát hiện, ca ca giống như hơi tức giận.
Dù sao vị này trở mặt một cách khó hiểu, âm tình bất định, Chung Yến Sanh thích ứng tương đối tốt, thấy Tiêu Lộng tựa hồ đang nghiêm túc xem công văn, không phát hiện ra hắn đã tới, cũng không đi lên quấy rầy, đánh giá bày trí trong phòng.
Vừa nhìn thấy, liền chấn động.
Danh họa các triều đại, thư pháp của các đại sư, nghiên mực xanh nhạt quá báu được chạm khắc từ ngọc Phỉ Thúy có giá trị liên thành, chậu cảnh được tạc từ san hô đỏ Đông Hải, ngọc bội của Tây Vực, sách được đặt tùy ý trên kệ sách, cha hắn muốn có từ lâu, nhưng nghe nói đã sớm thất truyền!
Cha a, ngài tham nhiều hay ít a!
Chung Yến Sanh bỗng nhiên choáng váng đầu óc, miễn cưỡng đỡ kệ sách mới ổn định tinh thần, nhìn xem từng cái một.
Ý định của Tiêu Lộng là bắt Chung Yến Sanh chờ trong chốc lát, chờ Chung Yến Sanh chịu không nổi, chắc chắn sẽ giống như trước, ngoan ngoãn mà chạy tới làm nũng, thuận tiện xin lỗi và giải thích vì sao hôm nay không đến như đã hứa.
Nào biết đợi thật lâu, cũng chưa thấy Chung Yến Sanh mở miệng, Tiêu Lộng liếc mắt một cái, trông thấy Chung Yến Sanh mở to đôi mắt, nhìn tới nhìn lui trong thư phòng, bộ dáng thập phần khiếp sợ.
Tiêu Lộng nhướng mày, buông bút xuống, nhàn nhã mà dựa ra sau.
Vật nhỏ cũng rất biết xem hàng.
Đồ vật trong phòng này, phần lớn là từ trong kho Tiêu gia, lúc trước Hoàng thất sủng ái Tiêu gia, ban thưởng luôn là từng đống lớn đống nhỏ, đồ vật cũng không tầm thường, Tiêu Văn Lan đã tới biệt viện vài lần, mỗi lần đến đều thèm thuồng hai mắt tỏa sáng, năn nỉ Tiêu Lộng cho hắn hai món.
Y tính chờ Chung Yến Sanh mở miệng xin ban thưởng, thấy Chung Yến Sanh há to miệng thật lâu, mà vẫn chưa lên tiếng.
Tiêu Lộng thiếu kiên nhẫn, không vui mở miệng: “Đang làm gì?”
Chung Yến Sanh tuyệt vọng mà nhìn về phía Tiêu Lộng.
Hắn đang tự cân nhắc trong lòng hình phạt dành cho Hoài An Hầu.
P/s:
(*) Thanh phong minh nguyệt nghĩa như Phong hoa tuyết nguyệt: nghĩa đen là chỉ thiên nhiên tươi đẹp, còn nghĩa bóng thì là ;))))) mng tự tìm hiểu nha.
(**) Không nhớ thì xem lại chương 7 á.