Xe ngựa không nhanh không chậm mà chạy trên đường lớn, cách một tấm mành thật dày, nhưng Triển Nhung có thể cảm giác được người bên trong đang sốt ruột, tri kỷ dò hỏi: “Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi đánh Nhị thiếu gia một trận không?”
Trước kia cũng không phải chưa từng đánh qua, chính là Tiêu Văn Lan từ nhỏ đã ham chơi biếng làm, lại bị người cố tình nuôi dưỡng thành phế vật, chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.
Tiêu Lộng xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Gọi người đi canh chừng hắn.”
“Có cần dặn Nhị thiếu đừng gây chuyện không?”
Tiêu Lộng sắc mặt lạnh băng: “Dặn hắn đừng chọc ta.”
“…… Dạ.”
Tiêu Lộng ngồi trên xe lăn, trên mắt che lụa mỏng, ở trên xe ngựa thật sự không thoải mái, lười quan tâm đến tên kia.
Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một người trong đám ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp kia, đang quỳ gối bên cạnh Tiêu Văn Lan.
Bởi vì đôi mắt còn chưa hoàn toàn khôi phục, tầm mắt mơ hồ, ở xa nên thấy không rõ, chỉ cảm thấy tóc tiểu hài tử kia hơi rối, bộ dáng phá lệ mềm mại, làm y nhớ tới Tiểu Tước Nhi hôm nay chưa đến biệt viện Trường Liễu.
Tối hôm qua, tin tức về Tiểu Tước Nhi đã được đưa tới trên án thư trong thư phòng Tiêu Lộng.
Ngày đó, hắn đi theo xe ngựa của phủ An Bình Bá tới, ám vệ đã đi tra xét cả phủ, tra ra An Bình Bá xác thật có một người con nuôi tên “Điều Điều”, người trong phủ nói, vị thiếu gia này bộ dáng thanh tú xinh đẹp hơn người, bất quá thân thể không tốt, rất ít lộ diện.
Huyết mạch của phủ An Bình Bá mấy năm nay càng ngày càng ít đi, ở trong triều cũng không có tiếng nói, trước đây mỗi lần Tiêu Lộng hồi kinh, con rùa đó liền đưa tới mấy tiểu mỹ nhân, đều bị Triển Nhung tống cổ trở về.
Đại khái là nghe cái tên vương bát đản nào bịa đặt nói Tiêu Lộng thích nam nhân, An Bình Bá lại đem con nuôi tới tặng y.
Tiểu đáng thương.
Ngón tay vô ý thức gõ gõ lên tay vịn xe lăn, Tiêu Lộng nói: “Động tác nhanh lên, xong chuyện sớm một chút liền trở về.”
Triển Nhung đi theo Tiêu Lộng nhiều năm, Vương gia làm việc từ trước đến nay lưu loát, lời nói khi phân phó công việc chưa từng dư thừa, lỗ tai động động, nhanh trí hỏi: “Chủ tử vội vã trở về, là vì Điều Điều tiểu công tử sao?”
Hình như là sắp tới canh giờ vị tiểu công tử kia tới biệt viện.
Tiêu Lộng cười lạnh: “Sao có thể, ngươi mau đánh xe.”
Bị phản bác, Triển Nhung sờ sờ mũi, cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Đúng vậy, sao có thể.
Mà bên kia, khi xa giá Tiêu Lộng đi được một đoạn, một đám người nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, cùng nhau đứng dậy, lau mồ hôi.
Đặc biệt là Tiêu Văn Lan, tay chân không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch: “Xong rồi xong rồi, ta ch·ết chắc rồi…… Chư vị, rượu hôm nay không uống được rồi, ta đi trước một bước!”
Những người còn lại đối Tiêu Văn Lan thập phần đồng tình, tỏ vẻ lý giải: “Chạy nhanh về nhà đi, Tiêu huynh.”
“Ai da, thật là xui xẻo, cư nhiên gặp được vị sát thần này.”
“Tiêu huynh an tâm trở về đi, chúng ta sẽ chiếu cố Chung tiểu Thế tử thật tốt!”
Chung Yến Sanh thấy bọn họ nói chuyện náo nhiệt, liếc thấy xe ngựa của mình ở góc đường đối diện, Vân Thành không dám tiến lại bên này, hắn khom lưng chuẩn bị lén lút trốn đi, nào biết mới vừa đi hai bước, đã bị điểm danh.
Một đám người ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn: “Tiểu Thế tử muốn đi đâu vậy?”
“Đi đi đi, đã đặt chỗ ở Cửu Hương Lâu, Chung tiểu Thế tử cùng nhau tới uống một chén a.”
“Hôm nay may mắn nha bởi vì chuyện Chung tiểu Thế tử rơi xuống nước, Cảnh Vương điện hạ bị phạt cấm túc, nếu có hắn ở đây, chúng ta không thể cùng Chung tiểu Thế tử nói chuyện được đâu.”
“Ha ha, chẳng phải Cảnh Vương điện hạ thường bị phạt cấm túc à, hết thời hạn lại có thể cùng chúng ta tiêu sái.”
Chung Yến Sanh: “……”
Khó trách chưa thấy Cảnh Vương xuất hiện, thì ra là bị phạt cấm túc.
Trong những người này có vài người quen, đã từng gặp mặt khi Cảnh Vương điện hạ mời đi du ngoạn Thấm Tâm viên, đều là vương công quý tộc trong kinh thành, ngày thường được trong nhà sủng ái, tính tình phi thường bướng bỉnh, cao ngạo, nếu nhiệt tình với hắn như vậy, hắn mà cự tuyệt, chính là đánh vào mặt bọn họ, đắc tội bọn họ a.
Hoài An Hầu rời kinh nhiều năm, mới trở về không đến một tháng, Chung Yến Sanh không muốn chọc giận người khác khiến cho Hầu phủ gặp thêm phiền toái.
Đặc biệt, sau khi biết bản thân không phải là tiểu Thế tử chân chính của Hoài An Hầu phủ.
Hôm qua, hắn nói hôm nay sẽ đi đưa điểm tâm cho thiếu gia thật, người nọ vẫn chưa đồng ý, nói vậy nếu hắn không đi, chắc cũng sẽ không bị nói gì.
Đã nói đi lại không đi thật sự không tốt lắm, không tuân thủ hứa hẹn, tuy rằng là đơn phương hắn muốn đưa, nhưng giờ cũng hết cách.
Trong lòng Chung Yến Sanh thật rối rắm, cuối cùng bất đắc dĩ mà hướng về phía Vân Thành đang mờ mịt ở đối diện mà xua xua tay, ý bảo hắn đừng tới đây, mới quay lại nhỏ giọng đáp: “Được, nhưng mà ta không uống rượu.”
Thiếu niên tóc đen da trắng, mặt mày trời sinh ẩn tình, khi nói chuyện còn mang theo khẩu âm mềm mại của vùng Cô Tô, mọi người tâm thần nhộn nhạo, chỉ nghĩ dụ dỗ hắn đi cùng, gật đầu đáp ứng: “Được được được, uống trà cũng được, chúng ta đều không uống rượu.”
Cũng có người bất mãn: “Đi tửu lâu mà không uống rượu sẽ không thú vị nha?”
Tiêu Văn Lan đã thành thật về nhà, mọi người ôm lấy Chung Yến Sanh, cãi cọ ồn ào mà đi theo hướng tửu lâu.
Khu phía đông này là nơi phồn hoa nhất Kinh thành, Cửu Hương Lâu nằm trên con đường cuối phố, cạnh bờ hồ, đoạn đường đẹp nhất, sầm uất nhất.
Hiển nhiên đám con cháu thế gia này là khách quen của Cửu Hương Lâu, vừa vào cửa liền có tiểu nhị ân cần mà nghênh đón, tươi cười xán lạn dẫn bọn họ vào căn phòng xa hoa nhất ở trên lầu. Sau tấm rèm đã có cầm sư và ca kỹ chờ sẵn, trên bàn rượu ngon món ngon toả hương nghi ngút, cửa sổ mở rộng, vòng qua bình phong liền thấy ở đối diện --- bờ hồ bên kia là những mái hiên nối tiếp nhau san sát như rừng, trong hồ không ít thuyền hoa di chuyển qua lại.
Chung Yến Sanh tò mò mà đưa mắt nhìn về phía bên kia, nhận thấy tầm mắt của hắn, có người tiến đến bên cạnh: “Đang nhìn bên kia?”
Trên đường mọi người đã cùng Chung Yến Sanh báo qua tên họ, Chung Yến Sanh nhớ rõ người này là Mạnh Kỳ Bình, là Tam thiếu gia của phủ Phái Quốc Công.
Mạnh Kỳ Bình nhìn chằm chằm mặt Chung Yến Sanh, cười ái muội: “Chung tiểu Thế tử muốn đi chỗ đó?”
Nghe được lời này, có mấy người cũng ý vị không rõ mà cười rộ theo.
Chung Yến Sanh nhạy bén mà phát hiện được người này không có tâm tư tốt, nghiêm mặt: “Bên kia không thể đi được sao?”
Đôi mắt đen bóng thanh thuần, vẻ mặt ngơ ngác như chú nai nhỏ.
Ngực Mạnh Kỳ Bình rung động, lời còn chưa kịp nói, đã bị người khác cảnh cáo: “Mạnh tam thiếu gia, đừng dọa người ta.”
Chung Yến Sanh là tiểu Thế tử của phủ Hoài An Hầu, Ngoại tổ phụ là tổng binh Thái Nguyên, phụ thân là Thái Thường Tự Thiếu Khanh, gia thế không thể so hắn, nhưng cũng không thể tùy tiện đùa giỡn lưu manh.
“Được rồi” Mạnh Kỳ Bình nhún vai một cái, ánh mắt gã vẫn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Chung Yến Sanh, ý cười càng rõ, “Đối diện là Tần lâu Sở quán, Chung tiểu Thế tử nếu là muốn đi xem, nhưng mà phải gọi ta đi chung, bên kia đối với người như tiểu Thế tử, thật sự nguy hiểm.”
Chung Yến Sanh không có lộ ra vẻ mặt sợ hãi như hắn mong muốn, thiếu hứng thú mà dời mắt, lễ phép gật đầu: “À, ta không nghĩ đi chỗ đó, cảm ơn.”
“……”
Mạnh Kỳ Bình nghe hắn nói xong mà muốn bật cười, tâm phát ngứa. Hậu viện của gã dưỡng một đám oanh oanh yến yến, bộ dáng ngoan ngoãn hơn không ít, nhưng đều không giống như Chung Yến Sanh.
Sinh ra đã mang gương mặt thanh tú diễm lệ, lại sạch sẽ như trang giấy trắng, giống như có thể cho người khác tùy ý tô vẽ, tạo thành bộ dáng mà bản thân yêu thích nhất, dễ dàng khơi gợi lên dục vọng xấu xa nhất, mãnh liệt nhất trong nội tâm con người.
Mạnh Kỳ Bình hít vào một hơi thật sau, cảm thấy hơi thở trên người hắn cũng thấm vào ruột gan, hưng phấn xoa xoa cổ tay, tiến đến càng ngày càng gần, cười hì hì: “Luôn gọi ngươi là Chung tiểu Thế tử thật quá xa lạ, ngươi có nhũ danh hay không?”
Gã dựa đến càng ngày càng gần, ngữ khí lại ngả ngớn, Chung Yến Sanh cảm thấy không khoẻ, lui về sau một chút, lắc đầu.
Hắn nói dối.
‘Điều Điều’ là nhũ danh mà người trong nhà mới biết được, chỉ có người thân cận mới có thể gọi, Chung Yến Sanh không muốn những người khác gọi như vậy.
“Vậy ta gọi ngươi là Yến Yến được không?” Mạnh Kỳ Bình dường như thực vừa lòng, bản thân cũng có chút lo lắng nói “Vậy về sau ta gọi ngươi là Yến Yến.”
Trong lòng Chung Yến Sanh cũng không muốn thừa nhận cái xưng hô Yến Yến này, bởi vậy có lệ mà đáp: “Ân ân.”
Phía sau rèm cầm sư bắt đầu tấu nhạc, từng người ngồi vào ghế, cạn chén trong tiếng đàn sáo, bắt đầu trò chuyện. Nói chuyện, liền không khỏi nói tới Tiêu Văn Lan vội vàng rời đi, sôi nổi cảm khái: “Tiêu huynh cũng quá thảm, bị vị Đường huynh hung thần ác sát áp chế.”
“Ha ha, Tiêu Văn Lan ngày thường hung hăng, kết quả nhìn thấy Định Vương liền sợ hãi lúng túng.”
“Đó chính là Định Vương a, ngươi đừng nói Tiêu Văn Lan, mới vừa rồi cách chiếc xe ngựa nhưng khi nghe vị kia nói chuyện, ta cũng sợ đến chân mềm nhũn.”
“Đúng vậy, ngươi không những lúng túng, mà còn run rẩy.”
“Ta run rẩy là bởi vì tiểu tử Tiêu Văn Lan lấy cây quạt chọc ta…… Còn phải đa tạ Chung tiểu Thế tử cứu mạng a.”
Mấy thanh niên cãi nhau đỏ mặt, mà vị bị Tiêu Văn Lan trước đó cầm cây quạt chọc chọc, vừa rồi còn đánh gãy lời nói bậy của Mạnh Kỳ Bình, Chung Yến Sanh cảm giác trong đám người trước mặt này người nọ tương đối bình thường, liền hướng hắn cười cười.
Những người khác bỗng sinh đố kỵ, cân nhắc làm sao ở trước mặt Chung Yến Sanh biểu hiện thật tốt.
Ng·ay sau đó liền nghe Chung Yến Sanh tò mò hỏi: “Các ngươi hiểu biết Định Vương sao? Hắn trông như thế nào?”
Không khí trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, cầm sư phía sau rèm cũng run tay, đàn sai hai nốt.
Nhắc tới Định Vương, mọi người hai mặt nhìn nhau, ăn uống cũng không ngon. Sau một lúc, Mạnh Kỳ Bình vẻ mặt đen thui mà khoát khoát tay: “Yến Yến hà tất tò mò với tên sát thần kia”
Thanh niên áo xanh sờ sờ cằm, nghiêm túc đáp: “Định Vương điện hạ a……Trước đó nhà ta cùng Tiêu gia cũng có chút quan hệ, có hiểu biết một chút, Tiêu gia tự nguyện đời đời trấn thủ biên quan, Lão Định Vương cưới một nữ nhân dị tộc, trên người Định Vương điện hạ có một nữa huyết thống dị tộc, nghe nói là có đôi mắt màu xanh biển.”
“Di, đôi mắt màu xanh biển? Giống như quái vật.”
Chung Yến Sanh không quá tán đồng những lời này, nghiêm túc tưởng tượng một chút.
Đôi mắt màu xanh biển, nhất định là phi thường xinh đẹp.
Dù sao Định Vương cũng không có mặt, những người khác cảm thấy Chung Yến Sanh hứng thú với đề tài này, liên tục bổ sung: “Ta nghe nói Định Vương sinh ra thập phần tuấn mỹ, mỗi ngày muội muội ta đều nói muốn gả cho Định Vương, nha đầu đanh đá đó, không cần thanh danh khuê nữ thì thôi, ngay cả mạng cũng không muốn a.”
“Ha ha, loại người như vậy, sao mà biết thích người đau người, muội muội ngươi vẫn là ch·ết tâm đi, còn không bằng ta…”
“Phi, tưởng bở, đánh ch·ết ta cũng sẽ không gả muội muội cho ngươi.”
“Sao ta lại nghe nói là Định Vương diện mạo xấu vô đối, bộ mặt dữ tợn? Những tên man rợ đều kêu hắn là Diêm La sống.”
“Trước đó vài ngày, ta nghe lén cha ta cùng người khác nói chuyện, Định Vương dường như hồi kinh mới mấy ngày, bởi vì ở biên quan trúng độc của Man di, hành động không tiện, mấy ngày nay đều ở biệt viện ngoài Kinh thành tu dưỡng. Cũng không biết hôm nay đột nhiên vào Kinh làm cái gì, quá dọa người.”
“Cái này ta cũng biết, cha ta còn cân nhắc đi đưa lễ vật, chân trước vừa đến biệt viện, sau lưng Định Vương liền nói không muốn gặp người là, tất cả đều bị đuổi trở về, 'sách' hoàn toàn không đem chúng ta để vào mắt.”
Mọi người mồm năm miệng mười, Chung Yến Sanh cầm chén trà, nhấp môi, nghe say sưa.
Mạnh Kỳ Bình thấy hắn không thèm nhìn mình, ngược lại đối tên sát thần kia đầy hứng thú, trong lòng khó chịu, như bị dội nước lạnh: “Nhân vật nguy hiểm như vậy, Yến Yến đừng tò mò, càng đừng trêu chọc, một khi không để ý, liền rơi đầu.”
Chung Yến Sanh cảm thấy lời nói của hắn vô nghĩa, gật đầu: “Ân".
Hắn cũng không rảnh rỗi, đang êm đẹp, đi trêu chọc Định Vương điện hạ làm gì.
Bởi vì có Chung Yến Sanh ở đây, trước đó lại bảo đảm không xằng bậy, mọi người cũng không chơi quá đà.
Đám người này phía trên đều có ca ca quản lý chuyện nhà, trong nhà cũng không trông cậy vào bọn họ làm được cái gì, đừng gây ra đại họa là cám ơn trời đất, ngày thường ăn không ngồi rồi, nghiên cứu ăn nhậu chơi bời có thể nói là tương đối tinh thông, Chung Yến Sanh bị mang đi chơi một hồi, trên mặt cũng chậm rãi nở nụ cười.
Bên ngoài sắc trời bất tri bất giác tối dần.
Chung Yến Sanh bị mọi người chọc đến vui vẻ, nhưng tâm tình Tiêu Lộng cả ngày nay lại không tốt.
Cả sân đều im ắng, tiếng gió cũng ngừng, tất cả thuộc hạ đều yên lặng rúc trong bóng tối, để tránh bị nhìn đến, bắt được sẽ bị bới lông tìm vết rồi bị mắng.
Tiêu Lộng đặt quyển sách trên đầu gối, nhưng vẫn chưa lật trang nào, đốt ngón tay như có như không gõ tay vịn xe lăn, thình lình mở miệng: “Triển Nhung.”
Triển Nhung đang canh giữ ngoài viện thầm mắng bản thân xui xẻo, bước chân nặng nề đi vào: “Chủ tử có gì chuyện quan trọng phân phó?”
Tiêu Lộng: “Mấy giờ?”
“Bẩm chủ tử,” Triển Nhung cẩn thận trả lời, “Giờ Tuất một khắc.”
“Giờ Tuất một khắc.” Tiêu Lộng chậm rãi gật đầu, lặp lại một lần nữa “Giờ Tuất một khắc.”
Ngày hôm qua khi vị tiểu công tử kia rời, nói hôm nay sẽ tới đưa điểm tâm, kết quả thẳng đến giờ Tuất một khắc còn không có xuất hiện.
Triển Nhung không còn giữ được sắc mặt lãnh khốc, căng da đầu: “Tiểu công tử có thể là ở trên đường có việc trì hoãn…”
“Ta chờ hắn sao?”
Tiêu Lộng nhấc lên chân, dựa ra sau một chút, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đoán mò cái gì?”
Triển Nhung nghẹn họng: “Thuộc hạ biết sai.”
Thấy Tiêu Lộng an tĩnh lại, cúi đầu lật sách, Triển Nhung trong lòng nhẹ nhàng thở ra, còn nghĩ rằng sẽ tránh được một kiếp.
Nào biết ng·ay sau đó, Tiêu Lộng đột nhiên ngẩng đầu, như là nhớ tới cái gì, ngữ khí lành lạnh: “Mới vừa rồi, ngươi dùng chân trái bước vào sân trước phải không?”
Triển Nhung: “……”
Triển Nhung: “…………”
(P/S: Tội em quá Triển Nhung, bước chân trái trước cũng có tội :]]]])