Trước đó Chung Yến Sanh cố ý gạt chân Bùi Hoằng, lợi dụng đỡ Bùi Hoằng vì té rất đau nên không tự đứng dậy được, Chung Yến Sanh đã lén nhìn ngăn bí mật cất giữ Ô Hương hoàn.
Ngăn đó nằm ngay trong tầm tay của lão Hoàng đế, nơi nguy hiểm nhất nhưng cũng là nơi an toàn nhất, chắc là để tiện lấy dùng bất cứ lúc nào.
Đức Vương rõ ràng không biết chuyện lão Hoàng đế đang sử dụng Ô Hương hoàn, khi nhìn thấy lão Hoàng đế, gã ra hiệu cho người phía sau mang thuốc lên, nước mắt đầm đìa: “Phụ hoàng, thân thể của ngài thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không? Nhi thần đã tìm danh y khắp nơi, lấy cơ thể thử thuốc, đã sắc ra được thứ thuốc này, nếu không ngại thì phụ hoàng thử một chút xem sao? Long thể quý trọng, muôn ngàn lần không thể có chút sơ xuất nào!”
Tinh thần lão Hoàng đế đã khá lên nhiều, thấy cả hai người đều mang thuốc tới, lão phẩy tay ra hiệu Điền Hỉ đặt thuốc sang bên cạnh, rồi vỗ vỗ tay Đức Vương, mặt mày trông hết sức hiền từ: “Trẫm đã khỏe hơn nhiều, Lão Ngũ và Tiểu Thập Nhất thật có lòng.”
Đã lâu rồi không thấy lão Hoàng đế tỏ ra hiền hòa như vậy, Đức Vương bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trước khi Chung Yến Sanh vào cung, lão Hoàng đế đối xử với gã rất tốt, nhưng sau khi Chung Yến Sanh vào cung, dường như vận rủi cứ đeo bám gã, giống như oan hồn bất tán của Thái tử đã ch·ết kia vậy.
Gã nắm lấy cơ hội, tiến lên ân cần hỏi han lão Hoàng đế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT