Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Hoằng liền xông vào trong thì nhìn thấy Chung Yến Sanh đang nằm úp mặt trên bàn, như thể vừa bị đánh thức, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Không ngờ Chung Yến Sanh chỉ ở cách một bức tường, Bùi Hoằng lập tức thở phào nhẹ nhõm, bị hỗn loạn một trận mà hắn ta cũng không trách mắng Chung Yến Sanh, giọng vẫn dịu dàng: “Tiểu Sanh, sao ngươi lại ở trong phòng này? Vừa nãy không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài sao?”
Chung Yến Sanh xoa mắt, giọng khàn khàn: “Ta… đêm qua không ngủ ngon, đi nhầm phòng, nằm úp trên bàn ngủ quên.”
Trong phòng ánh sáng rất tối, Chung Yến Sanh cúi đầu, cả viền mắt lẫn chóp mũi đều đỏ lên, đôi môi cũng đỏ tươi, trông như một cánh hoa vừa bị nghiền nát tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến người khác không dám nhìn lâu.
Bùi Hoằng cứng đờ một chút, nhìn lướt qua cửa sổ nửa mở trong phòng, cũng không biết hắn ta có tin lý do thoái thác của Chung Yến Sanh không, nhưng lại ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu: “Vậy ngươi rửa mặt cho tỉnh táo đi, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó rồi chúng ta cùng về cung.”
Chung Yến Sanh đáp lại, chần chừ một hồi mới đứng dậy, ngoan ngoãn đi rửa mặt, trong lúc cử động, y phục ma sát nhẹ làm hắn rên lên một tiếng nhỏ.
Cho dù y phục của hắn là loại mềm mại nhất, nhưng những chỗ bị mút cho sưng đỏ vẫn bị cọ vào khiến hắn khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT