Vương bá đã lâu chưa cùng người khác bàn về hoa hoa cỏ cỏ, lôi kéo Chung Yến Sanh trò chuyện thật lâu, mới vừa lòng mà thả hắn đi, mắt cũng không chớp mà cắt đóa hoa nở rực rỡ nhất trong vườn, cười tủm tỉm mà tặng cho hắn.

Lông mày Tiêu Lộng hạ xuống, có thể xác định Vương bá đích thực thích Chung Yến Sanh.

Hôm qua khi Vương bá trở về, phát hiện bụi hoa bảo bối của mình bị đạp hư, đau lòng không thôi, đao cũng đã được mang ra.

Lúc nãy Chung Yến Sanh nói đến chuyện đã phá hư bụi hoa, thành thành thật thật xin lỗi Vương bá, lão nhân gia cư nhiên không tức giận, thậm chí còn chủ động hái đóa hoa bảo bối nhất tặng cho Chung Yến Sanh. 

Ngày thường không một ai dám làm hư hoa của Vương bá.

Chung Yến Sanh đem hạt giống hoa Vương bá cho bỏ vào trong tay áo, cất giữ cẩn thận, lại tiếp tục cùng Vương bá nói chuyện nửa ngày, đem những kinh hách đã chịu lúc ở trong phòng hoàn toàn quên hết, vài tia sợ hãi còn sót lại cũng bị đè ép xuống, trở lại bên xe lăn, liền đem đóa hoa đưa cho Tiêu Lộng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, so với hoa trong vườn còn lộng lẫy hơn: “Ca ca, cho ngươi.”

Cũng rất biết cách mượn hoa hiến phật.

Tiểu Tước Nhi này nói là đẩy hắn tới ngắm hoa, kết quả lại ở Vương bá chơi đến quên trời quên đất.

Tiêu Lộng cũng không cự tuyệt, ngón trỏ hơi cong, gõ xuống tay vịn xe lăn: “Đi thôi”.

Mắt hắn đang dùng thuốc, cho dù dùng lụa trắng che ánh sáng, cũng không thể trong thời gian dài ở nơi có ánh nắng gay gắt.

Hôm nay phơi nắng khá lâu, đầu Chung Yến Sanh bị phơi đến nóng hổi, gương mặt cũng hơi hơi đỏ lên, quay đầu vẫy vẫy tay cùng Vương bá nói lời từ biệt, xoa xoa ngón tay, chuẩn bị tiếp tục giúp Tiêu Lộng đẩy xe lăn.

Xem tư thế đó của hắn, Triển Nhung kịp thời phóng tới, tiếp nhận công việc của Chung Yến Sanh.

Lúc nãy Chung Yến Sanh đẩy xe lăn, đẩy đến hai lòng bàn tay đều đỏ, cọ đến đau, thấy vậy đáy lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn đi theo sau hai người.

Vốn nghĩ rằng sẽ quay về cái tiểu viện vừa rồi, không dự đoán được lần này lại đi đến cái phòng mới.

Đáy lòng Chung Yến Sanh hiện ra điểm nghi hoặc.

Cái biệt viện này, có phải quá lớn……?

Vào phòng, Triển Nhung đem xe lăn giao cho Chung Yến Sanh, trở lại ngoài cửa canh giữ.

Chung Yến Sanh đem Tiêu Lộng đẩy mạnh vào phòng, trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, trên bàn còn được đặt một chén thuốc vừa sắc xong.

Tiêu Lộng tựa hồ đã biết trước, tiện tay đem chén thuốc đen tuyền cầm lên, sắc mặt không hề dao động mà ngẩng đầu uống cạn một hơi, liền tự mình đẩy xe lăn đến mép giường, một lần nữa dựa vào giường.

Sau khi uống thuốc được một lát, trên người vừa đau vừa buồn nôn, nếu nhúc nhích động đậy, sẽ khiến y phun ra.

Phát hiện Chung Yến Sanh còn ở bên cạnh bàn đang cúi đầu xem chén thuốc đã trống không, Tiêu Lộng chậc một tiếng: “Lại đây.”

Sao trì độn như vậy, không ai dạy bảo Tiểu Tước Nhi này hầu hạ người khác sao?

Chung Yến Sanh từ trong phát ngốc lấy lại tinh thần, "ách" một tiếng, nghe lời mà đi đến trước giường, sau khi thần kinh thả lỏng, mới hậu tri hậu giác mà ngửi được mùi hương trên người Tiêu Lộng.

Là mùi đàn hương nhàn nhạt hòa với mùi đắng của thuốc, hơi thở thực lạnh lẽo.

Mắt hắn nhịn không được nhìn chân Tiêu Lộng, trong lòng nghĩ muốn hỏi một chút về chuyện chân cùng đôi mắt là như thế nào, về sau còn có thể đứng lên hay không……Nhưng mà sợ mình mạo phạm y, chọc đến lòng tự trọng của y.

Đành phải ngậm miệng lại.

Tiêu Lộng kêu hắn lại đây, nhưng không nói gì, liền an an tĩnh tĩnh mà nửa dựa vào đầu giường.

Đứng một hồi thật lâu ở trước giường không nhúc nhích, Chung Yến Sanh cẳng chân không kiên trì nổi, bắt đầu phát run.

Hắn nhịn không được cong lưng xuống xoa nhẹ đầu gối, trộm ngắm Tiêu Lộng, xem hắn có phản ứng gì hay không, thấy kỳ quái mà nhìn tiếp, duỗi tay ra trước mặt Tiêu Lộng quơ quơ, mới phát hiện ca ca tiện nghi này hô hấp đều đều, vậy mà…… Ngủ rồi!

Chung Yến Sanh: “……”

Hắn còn nghĩ rằng kêu hắn lại đây là có việc gì, kết quả chính là đứng nhìn y ngủ sao?

Hoài An Hầu luôn nói hắn lười biếng, nhưng hắn cũng chưa ngủ như vậy bao giờ.

Chung Yến Sanh cảm thấy ủy khuất, muốn lây Tiêu Lộng tỉnh, nhưng hắn không có lá gan lớn như vậy nha.

Tinh thần thả lỏng, chuyện đau bụng bị xem nhẹ trước đó đột nhiên xông ra, Chung Yến Sanh kêu khổ, thời điểm quên còn tốt, vừa nhớ tới liền thấy đau đớn vô cùng, sắp không thở nổi, đành phải tìm tư thế thoải mái, chậm rãi ôm đầu gối dựa vào mép giường, cằm để ở trên cánh tay, cuộn thành một cục, chuẩn bị chờ Tiêu Lộng tỉnh dậy rồi nói tiếp.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rơi rải rác trên mặt đất, rọi vào đáy mắt, khiến người ta dễ buồn ngủ.

Tối hôm qua, Chung Yến Sanh ngủ thật sự không thoải mái, nghỉ ngơi không tốt, nhìn một lát, nghe nghe hô hấp nhẹ nhàng truyền đến từ đỉnh đầu, đầu gật gà gật gù, cuộn ở mép giường, vô tri vô giác mà thiếp đi.

Bên ngoài, đám ám ám vệ đợi thật lâu không nghe được thanh âm trong phòng, vài cái đầu không nhịn được bèn lén lút chui vào cửa sổ thăm dò: “?”

Ngủ???

Tiêu Lộng chỉ nghĩ nhắm mắt dưỡng thần, ngửi được hơi thở của Tiểu Tước Nhi nên nghỉ ngơi chỉnh đốn lại tinh thần một chút.

Nhưng như thế nào y lại ngủ mất.

Trong vô thức đã lâm vào ngủ mê man, khi tỉnh lại, bất luận là đau đầu hay đau đớn do thuốc mang lại đều biến mất, thần thanh khí sảng.

Nhưng khi biết được bản thân cư nhiên ở cùng thiếu niên xa lạ mà ngủ, sắc mặt của y đột nhiên trở nên rất khó coi, trực tiếp đứng dậy rút kiếm, ánh mắt sắc bén mà hướng về phía đầu giường……cái gì cũng không nhìn thấy.

Rũ mắt nhìn, mới phát hiện một đầu tóc đen xù xù.

Tiêu Lộng nhất thời không nói gì, dịch đến mép giường, cong lưng nghiêng đầu xem xét, thiếu niên dựa vào đầu giường, đầu chôn ở trong khuỷu tay, hô hấp trầm trầm ổn ổn, ngủ đến quên trời quên đất.

Đem bản thân cuộn thành cục, nhìn đáng thương hề hề, giống như là bị ai bắt nạt.

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm đầu tóc mềm mại của hắn, nhớ lại một cục tròn vo ở Tuyết Lĩnh, cái loại cảm xúc khó tả khi chú chim sơn tước trắng tuyết rơi xuống trong lòng bàn tay của hắn.

Không biết khi so sánh với tiểu hài nhi này ai mềm mại hơn.

Tiêu Lộng sờ sờ cằm, quan sát nửa ngày, xác định Chung Yến Sanh chỉ đơn thuần mà ngủ, lại cảm thấy buồn cười.

Tiểu Tước Nhi này nếu có thể đồng thời giấu diếm được đôi mắt của hắn cùng Vương bá, cũng là kỳ tài số một số hai trên đời này.

Đáy mắt âm u dần dần rút đi sát ý, Tiêu Lộng rũ mắt nhìn kiếm trong tay, tùy tay ném lên giường, thong thả ung dung nghiêng người ngồi ở mép giường.

Thanh âm không lớn, nhưng ở khoảng cách gần, thân mình Chung Yến Sanh run lên một chút, bị đánh thức.

Tiêu Lộng ôm hai tay, chờ xem phản ứng của hắn, sau một lúc lâu thấy hắn nhúc nhích, lông mày nâng lên.

Ng·ay sau đó liền nghe được một tiếng hút khí lạnh nho nhỏ.

Duy trì cái tư thế biệt nữu như vậy mà ngủ một giấc, tỉnh lại cả người xương cốt đều phát đau, đặc biệt là ở bụng.

Chung Yến Sanh đau đến tai ong ong, không dám động đậy lộn xộn, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, cách một lát mới nghe rõ cái âm thanh kia, ngữ khí khó phân biệt là vui hay buồn: “Kêu ngươi ở bên cạnh, ngươi dám lười biếng.”

Chung Yến Sanh đau đến thở không nổi, âm thanh nhỏ bé yếu ớt tựa như tơ nhện: “Ca ca……bụng ta đau quá.”

Gọi đến khiến người nghe đau lòng.

Tiêu Lộng tư thế thong dong xem diễn, nhưng một lát thấy bộ dáng của hắn đau đến như vậy không giống diễn trò, mày không tự giác mà nhăn lại: “Sao lại thế này?”

Bên ngoài, các đại gia tộc được tô vàng nạm ngọc xa hoa bậc nhất, bên trong thì ghê tởm khiến người sợ hãi.

Tiểu hài nhi này chẳng lẽ bị hạ độc?

Chung Yến Sanh sắc mặt trắng bệch, hô hấp nhỏ vụn, bám vào giường miễn cưỡng đứng lên, ngón tay run rẩy cởi bỏ đai lưng, cởi ra từng tầng lớp ngoại sam màu xanh cùng trung y tuyết trắng, lộ ra một đoạn eo trắng đến lóa mắt.

Cho dù tầm nhìn mông lung do bị lụa mỏng che chắn, Tiêu Lộng cũng có thể cảm nhận được mảng da thịt kia ấm áp tinh tế, oánh nhuận như dương chi bạch ngọc.

Y phục đều cởi, lúc này phải chăng hắn hiểu sai ý rồi không?

Tiêu Lộng cụp mi.

Chung Yến Sanh căn bản không để ý y, kéo ra trung y, hít hà cúi đầu rưng rưng xem chính mình.

Trên bụng nhỏ mềm mại, không biết từ khi nào hiện lên một vết bầm thật lớn làm cho người ta sợ hãi, xanh xanh tím tím đối lập làn da tuyết trắng, cực kỳ thê thảm chói mắt.

Tiêu Lộng: “……”

Nguyên lai không phải độc phát cũng không phải giả bộ đau.

Hay là do bị trách móc nặng nề nên ra đòn hiểm?

Chung Yến Sanh đau đến thở không nổi, vô thố lại mờ mịt: “Hình như là ngày hôm qua rớt xuống tường nên bị bầm, nhưng mà lúc ấy cũng không thấy gì a?”

Tiêu Lộng lại trầm mặc.

Va chạm sao, chuyện này cũng lớn.

Quá yếu ớt, tay chân nhỏ nhắn không làm được chuyện gì lớn.

Hắn dùng sức véo véo giữa mày, xem sắc mặt Chung Yến Sanh trắng bệch, bị bầm như vậy bộ dáng sợ tới mức không thở nổi, Tiêu Lộng im lặng từ ngăn bí mật ở mép giường móc ra cái lọ màu xanh lam, ném qua.

Chung Yến Sanh không phản ứng kịp, bị cái lọ vững chắc đập vào người, ngơ ngác mà ngẩng đầu.

Tiêu Lộng còn chưa kịp nói hắn phản ứng trì độn, liền thấy Chung Yến Sanh hơi hơi mở to mắt, một đôi mắt tròn xoe, rất giống mèo con xù lông khi bị giẫm phải đuôi, không thể tin nổi mà nhìn y, môi giật giật mở ra rồi khép lại, bộ dáng tức giận nhưng không dám nói, đáy mắt tràn ngập “Ta đã đau như vậy, ngươi còn ném đồ vật đánh ta!”

Tiêu Lộng cảm giác đầu lại bắt đầu đau.

Y nhắm mắt, hít vào một hơi thật sau, nhẫn nhịn nói: “Thuốc.”

Chung Yến Sanh trì độn mà cúi đầu nhìn xem cái lọ nằm ở trên thảm, biết rõ là mình hiểu lầm, có chút ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ca ca.”

Tiêu Lộng không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.

Trên mái hiên bên ngoài, đám ám vệ thời khắc chú ý phòng trong động tĩnh: “……”

Sao còn chưa bị chém ch·ết?

Sao còn chưa bị chém ch·ết!

Chung Yến Sanh là một người cực kỳ sợ đau, người khác có thể chịu đau bảy phần, còn hắn thì chỉ có thể chịu ba phần, động tác chậm rãi cong lưng cầm lấy cái lọ, lại chậm rãi thẳng eo, đối xử với bản thân thật nhẹ nhàng.

Xem hắn chậm rì rì mà rút nút bình, bởi vì bụng đau không dám dùng sức, nhe răng trợn mắt rút vài cái, không rút ra, nghỉ ngơi một chút, lại góp đủ sức tiếp tục nỗ lực mà rút.

Tiêu Lộng xem mà cười.

Y không ra tay trợ giúp, ngược lại ôm tay thong dong mà nhìn, thấy Chung Yến Sanh thật vất vả mới rút ra được cái nút, ngón tay dính thuốc mỡ màu trắng sữa, khi thoa lên vết nầm, đầu ngón tay run run rẩy rẩy, giống như có cái gì cản trở cọ tới cọ lui hơn nửa ngày cũng chưa bôi được.

Đồ sứ quý báu do đại sư chế tạo cũng chưa cẩn thận như vậy.

Tiêu Lộng đời này chưa thấy qua người chậm chạp như vậy, rốt cuộc nhịn không được, nắm cố tay Chung Yến Sanh, kéo tay hắn, không chút lưu tình mà ấn xuống.

Chung Yến Sanh “Tê” một tiếng, vì ngón tay mạnh mẽ đụng tới vết bầm nên đau, cũng bởi vì cái tay kia chạm vào.

Cùng hơi thở hắn cảm nhận được rất giống nhau, quá lạnh, cũng không khác gì hầm băng, lạnh đến nổi hắn đánh cái rùng mình..

Hoàn toàn bất đồng với hơi ấm trong lòng bàn tay, Tiêu Lộng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, một nắm tay còn dư, gầy đến nổi chỉ cần một tay là có thể nhẹ nhàng bẻ gãy..

Tiêu Lộng dừng lại, nhanh chóng buông lỏng tay.

……Cũng ấm áp giống tiểu sơn tước nhảy nhót trong lòng bàn tay của y, vô cùng mềm mại lại yếu ớt.

Vừa nhấc đầu lên thấy liền biểu tình lo lắng của Chung Yến Sanh: “Ca ca, tay ngươi thật lạnh a, có phải sinh bệnh nữa không?

Thiếu niên mặt mày diễm lệ, ánh mắt chân thành, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào y, dường như thật sự quan tâm thân thể của y.

Cách lớp lụa mỏng nhìn một lát, Tiêu Lộng lười nhác mà dựa vào đầu giường: “Bôi thuốc của ngươi đi.”

Chung Yến Sanh nghe lời mà cúi đầu tiếp tục bôi thuốc, lần đầu đã có dũng khí, kế tiếp cũng thông thuận rất nhiều.

Ánh sáng chói mắt được lọc qua lớp lụa trắng, khiến trong mắt Tiêu Lộng, quanh thân Chung Yến Sanh như được mạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt thuần khiết.

Thiếu niên 17-18 tuổi, trong nét mặt tuấn tú xinh đẹp còn thừa một chút ngây ngô, đầu ngón tay thậm chí hơi hơi phiếm hồng, dính thuốc màu trắng sữa, ở trên vùng bụng trắng như tuyết nhẹ nhàng quét tới quét lui, hình ảnh thực sự là…… Không thể nhiều xem.

Tiêu Lộng dời đi tầm mắt, ngữ khí đột nhiên trở nên không tốt: “Bôi thuốc xong cút đi.”

Chung Yến Sanh cảm thấy mê mang khi thấy y đối mình âm tình bất định, rầu rĩ mà ‘a’ một tiếng, lau lung tung vài cái, duỗi tay đem cái lọ đóng lại, Tiêu Lộng lại làm cái thủ thế —— lúc này Chung Yến Sanh xem như đã hiểu, ý tứ là không cần hắn.

Ca ca quả nhiên ngoài mặt không khó ở chung như vậy, cho hắn dược!

Này có tính là quan hệ của bọn họ gần hơn một chút?

Chung Yến Sanh thông suốt, một chút sợ hãi cuối cùng cũng tan đi, mắt lộ ra ý cười, giống như kẹo mật ong , đối Tiêu Lộng lạnh nhạt ác liệt không chút nào để ý: “Cảm ơn ca ca, ngày mai ta mang điểm tâm tới cho ngươi!”

Nói xong còn lo lắng Tiêu Lộng cự tuyệt, lại còn nhớ rõ câu đuổi khách kia, thu hồi lọ dược liền nhanh chóng chạy ra cửa, quần áo lộn xộn cũng không kịp chỉnh.

Cái gì điểm tâm hay không điểm tâm, ai hiếm lạ mấy cái điểm tâm đó, Tiêu Lộng không thể nhịn được nữa: “Mặc y phục cho đàng hoàng”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play