Ám vệ quá mức chấn động mà té xuống đất, âm thanh quá lớn làm Tiêu Lộng bừng tỉnh, lúc này mới phản ứng lại mình đang nói cái gì.
Mấy cái phế vật đang ở bên ngoài kia quay về lại đánh chúng một trận.
Sách……Tiểu Tước Nhi này cũng có chút thủ đoạn, rất biết cách mê hoặc lòng người.
Tiêu Lộng ngồi hơi thẳng lại, hoài nghi có phải mình bị động kinh hay không.
Chung Yến Sanh không phải người keo kiệt, thời điểm không tức giận thật phi thường dễ dỗ, nghe được Tiêu Lộng xin lỗi, liền tha thứ cho hắn, lại cảm thấy có thêm ca ca cũng không tệ.
Chỉ là không khí mới vừa hòa hoãn một chút, người trước mặt đột nhiên mím môi, hắn mẫn cảm mà nhận thấy được Tiêu Lộng không vui, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, ngươi có phải thật sự chán ghét ta hay không?”
Nào có người hỏi trực tiếp như vậy.
Tiêu Lộng còn chưa trả lời, liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt thân mình mảnh khảnh đơn bạc cúi đầu, lầm bầm lầu bầu, nhẹ giọng nói: “Ta khẳng định ngươi thật sự không thích ta, nhưng ta và ngươi giống nhau, cũng là thân bất do kỷ nha.”
Lời nói vừa đến tai Tiêu Lộng, lại thay đổi thành ý tứ khác.
Hắn chậm rãi nâng mày lên: “Ngươi không phải tự nguyện?”
Chung Yến Sanh nghe hỏi, dùng sức gật gật đầu: “Đương nhiên không phải!”
Không phải hắn cố ý muốn bị ôm sai, hiện tại biết chân tướng, hắn nỗ lực nghĩ cách sửa chữa sai lầm a..
Tầm mắt Tiêu Lộng có chút mơ hồ, híp mắt, trong bóng tối trên khuôn mặt điệt lệ nháy mắt ngưng trọng.
Tiểu hài nhi này được sinh ra với mang dung mạo diễm lệ như vậy, nếu không có năng lực tự bảo vệ, bị người có tâm tư mơ ước lợi dụng là chuyện quá bình thường.
Rất thích hợp với những thế gia vọng tộc rất thích hiếp bức người làm chuyện xấu.
Chung Yến Sanh thấy bộ dáng y đang suy tư, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá, lẩm bẩm, tốt xấu gì hắn cũng đã lộ ra ý tứ của mình rồi.
Hắn lại cố gắng nỗ lực, khiến cho đối phương tin tưởng, hắn không có ý tứ muốn tranh đoạt vị trí Thế tử của Hầu phủ, cũng nguyện ý rời đi.
Một tiểu mỹ nhân bị cưỡng bức tới câu dẫn người khác quả thật đáng thương, nhưng Tiêu Lộng không phải là người thiện tâm.
Hơi thở của Chung Yến Sanh có thể giảm bớt bệnh đau đầu đã làm khó y mười mấy năm, đổi thành người khác sẽ giống như là nhặt được bảo vật, nhưng Tiêu Lộng thì khác, sống trong âm mưu dương mưu nhiều năm, cảm nhận sâu sắc rằng đồ vật càng đẹp đẽ vô hại, càng nên cảnh giác, để tránh sinh ra ỷ lại, trầm mê rơi vào vực sâu.
Nói tóm lại sự tồn tại này, chỉ khiến người ta bị uy h·iếp.
Bởi vậy đến khi Chung Yến Sanh nhớ tới chính sự, vừa định mở miệng hỏi y có muốn ấn ấn đầu hay không, Tiêu Lộng dựa vào giường, nâng cằm, nhàn nhạt phân phó: “Đợi, đừng nhúc nhích.”
Chung Yến Sanh chỉ cần đứng ở đầu giường, hơi thở trên người bay lại đây, cũng có thể giảm bớt sự thống khổ do bệnh đau đầu mang đến.
Không thể trầm mê, bất quá đôi khi sử dụng một chút cũng không sao.
Y cũng sẽ không để những kẻ đang theo dõi phát hiện ra tác dụng này của tiểu hài nhi.
Thấy Tiêu Lộng kéo kéo lụa trắng trên mắt, một lần nữa che khuất đôi mắt kia, Chung Yến Sanh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Người trên giường trung y tán loạn, tóc dài rối tung, cả người đều bao phủ một cảm giác mệt mỏi lười biếng, lúc này không thích hợp nói đến chuyện trong nhà, sẽ khiến người nọ phiền lòng.
Không vội, phải có kiên nhẫn.
Chính là trong phòng quá tối.
Đứng trong chốc lát, Chung Yến Sanh có chút không chịu nổi.
Ngày thường Chung Yến Sanh là cái nấm nhỏ âm u, chỉ thích lười biếng nằm ở trong phòng không thích nhúc nhích, nhưng hắn cũng không thích hoàn cảnh u ám như vậy, đứng yên cũng nhàm chán, nên thử thăm dò đưa mắt quan sát miếng vải đen che chắn trên cửa sổ, phát biểu một chút kiến nghị nho nhỏ: “Ca ca, ngươi muốn cùng ta làm chuyện thú vị gì không?”
Cùng hắn làm chuyện thú vị?
Tiêu Lộng mở mắt ra, trong lòng lĩnh ngộ.
Bắt đầu câu dẫn hắn.
Ngửi hương thơm nhàn nhạt như có như không lại gần, tâm tình Tiêu Lộng hơi tốt chút, khó có khi hứng thú, muốn nhìn xem tiểu hài nhi này làm như thế nào câu dẫn mình, dựa vào giường nâng đầu, dung nhan tuấn mỹ dưới lớp lụa trắng ở nơi tối tăm như thế này có vẻ càng thêm yêu dị: “Nga?”
Ngay sau đó, liền thấy đôi mắt của thiếu niên trước mặt đảo qua đảo lại: “Chúng ta đi ra ngoài đi dạo chút được không? Thời điểm ta lại đây mặt trời lên cao, sắc trời thực tốt, hoa viên rộng lớn, nói không chừng có thể giảm bớt bệnh đau đầu của ngươi.”
Hơn nữa trên sách có nói, vì thời gian dài sống ở nơi tối tăm, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, dẫn tới tính tình cổ quái, phải nên ra ngoài phơi nắng nhiều mới tốt.
Chung Yến Sanh khẽ nghĩ, ca ca thoạt nhìn cần phải phơi nắng thật nhiều.
Tiêu Lộng dù bận vẫn duy trì tư thế ung dung, nháy mắt trầm mặc.
Chung Yến Sanh không chờ hồi đáp, cho rằng mình lại không cẩn thận chọc tới y, thanh âm nhỏ lại: “Ca ca?”
Tiêu Lộng sắc mặt không đổi: “…… Có thể.”
Chung Yến Sanh liền vui vui vẻ vẻ mà đem xe lăn bên cạnh đẩy lại: “Ca ca, ngươi có muốn ta đỡ lên không?”
Ríu ra ríu rít, mỗi một tiếng đều ca ca, gọi đến càng ngày càng thật thuần thục.
Tiêu Lộng liếc nhìn hắn một cái, thoáng ngồi ng·ay ngắn, áo trong lỏng lẻo lộ ra, lồng ngực như ẩn như hiện ở trong ánh sáng u ám, đường cong cơ bắp hơi mỏng một đường chạy dọc xuống phía dưới, cảnh đẹp ý vui.
Chung Yến Sanh chú ý, nhìn chằm chằm một lát, duỗi tay qua.
Ách? Lúc này là nên làm chuyện chính.
Lông mày Tiêu Lộng hạ xuống, dừng lại động tác, chờ tiểu mỹ nhân nhào vào trong ngực.
Chung Yến Sanh vươn tay, tỉ mỉ giúp Tiêu Lộng chỉnh lại trung y, che đến kín mít, còn đem áo ngoài rơi trên giường lấy tới, phi thường thoả đáng mà khoác lên người hắn, nghiêm túc dặn dò: “Ca ca, ăn mặc cho đàng hoàng, sẽ bị cảm lạnh.”
Tiêu Lộng: “……”
Tiêu Lộng không muốn Chung Yến Sanh đỡ, cánh tay chống lên, động tác lưu loát mà ngồi lên xe lăn.
Chung Yến Sanh nhìn động tác của y như nước chảy mây trôi, trong lòng đã áy náy lại kính nể.
Áy náy vì thiếu gia thật nếu có thể ở Hầu phủ, chân có lẽ sẽ không bị thành như vậy, kính nể vì hắn thân tàn chí kiên, cho dù đã bị như vậy, vẫn tự nhiên như không có gì.
Trên mặt đất tất cả đều là mảnh sứ bị vỡ cùng đồ vật lăn xuống, Chung Yến Sanh chạy tới phía trước tạo ra một con đường, mới trở về đẩy xe lăn: “Ca ca, ta đẩy ngươi đi ra ngoài.”
Lạt mềm buộc chặt sao.
Tiêu Lộng khó có lúc nói không nên lời, lạnh nhạt mà đáp: “Ân.”
Ngoài phòng ánh mặt trời gay gắt, vừa mới bước ra từ trong phòng tối, sáng choang một mảnh, Chung Yến Sanh không kịp đề phòng bị hoa cả mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, duỗi tay ra che mắt Tiêu Lộng.
Hương thơm ấm áp đột nhiên xộc vào mũi, Tiêu Lộng dùng khủy tay chống cằm lười nhác mà dựa vào xe lăn, nhìn ngón tay thon dài che ở trước mặt, mí mắt cụp xuống.
Đầu ngón tay cùng hổ khẩu không có một vết chai nào, da thịt non mịn, chỉ sợ cũng chưa cầm qua đao kiếm.
Chung Yến Sanh làm xong động tác theo bản năng, nhớ tới mắt Tiêu Lộng bị lụa mỏng che lại, sẽ không bị ánh sáng làm chói mắt, tự nhiên mà thu tay về, cái gì cũng chưa nói, đẩy xe lăn ra sân.
Triển Nhung sắc mặt lãnh khốc đang canh giữ ở bên ngoài, nghe được động tĩnh, vừa quay đầu, nhìn thấy Chung Yến Sanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra, không thể tưởng tượng được lần đầu hiện ra một tia kh·iếp sợ.
Chủ tử bị đau đầu nghiêm trọng, còn gọi hắn mang Chung Yến Sanh vào sân, đem Chung Yến Sanh đẩy mạnh vào cửa, hắn cảm thấy ng·ười này sắp ch·ết rồi.
Chung Yến Sanh mới vừa rồi bị thô bạo mà đẩy mạnh vào sân có chút tức giận, bất quá tính tình của hắn tới nhanh đi cũng nhanh, lúc này đã không còn tức giận: “Làm phiền mang chúng ta ra hoa viên hôm qua đi dạo.”
Triển Nhung ánh mắt quỷ dị mà nhìn về phía Tiêu Lộng.
Thấy Tiêu Lộng hơi hơi gật đầu, Triển Nhung miễn cưỡng duy trì sắc mặt lãnh khốc, ở phía trước dẫn đường.
Đám ám vệ từ trên mặt đất bò dậy cũng sột sột soạt soạt mà âm thầm đuổi kịp.
Hoa viên cách cái sân này cũng hơi xa.
Chung Yến Sanh xung phong nhận việc đẩy xe lăn, đẩy trong chốc lát, bắt đầu thở hồng hộc.
Tiêu Lộng nghe được hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, ôm tay ngồi đến nhàn nhã, không có mở miệng giải vây.
Chung Yến Sanh cũng hơi xấu hổ khi nói không đẩy nữa, khi sắp kiệt sức, phía trước có bậc thềm, lực đạo của hắn mềm như bông, đẩy vài cái, cũng không thể đem xe lăn đẩy qua được.
Giương mắt xuống nhìn sườn mặt Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh khẽ cắn môi, dùng hết sức lực của thiếu niên đột nhiên đẩy, ng·ay sau đó, xe lăn “Ca” một tiếng, thân mình Tiêu Lộng nhoáng lên, suýt nữa bị Chung Yến Sanh từ trên xe lăn đẩy bay ra ngoài.
Triển Nhung kh·iếp sợ mà mạnh mẽ quay đầu lại, cổ kêu rắc một tiếng, ám vệ trong bóng tối thiếu chút nữa toàn bộ nhảy ra.
Cũng may Tiêu Lộng kịp thời bắt lấy tay vịn, dùng chân chống trên mặt đất một chút, mới không bị bay ra khỏi xe, giơ tay đè đè huyệt thái dương.
Nếu Tiểu Tước Nhi bị phái tới ám s·át hắn.
Người phái hắn tới, đầu óc nhất định là có vấn đề.
Chung Yến Sanh cũng hoảng sợ, hoảng hoảng loạn loạn lại hổ thẹn, cúi đầu thành thật xin lỗi: “Thực xin lỗi ca ca, ta không phải cố ý, ta không có sức lực.”
Đám ám vệ cùng nhau run bần bật, nhìn sắc mặt Tiêu Lộng, cảm giác chủ tử sắp bạo phát.
Nhanh trí đi lấy đồ quét tước.
Lúc này chắc chắn sẽ bị gi·ết đi!
Không khí thập phần quỷ dị, khi Triển Nhung cũng nhịn không được bắt đầu lui về phía sau, phía trước liền phát ra âm thanh già nua: “Ha hả, thiếu gia hôm nay cũng lại đây ngắm hoa sao? Còn mang theo tiểu bằng hữu.”
Chung Yến Sanh lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy đó là một lão nhân mặc quần áo thô sơ, râu tóc hoa râm, mặt mày từ thiện, còng lưng, hướng bọn họ chào hỏi.
Tiêu Lộng thu hồi sắc mặt không tốt, gật đầu đáp: “Vương bá.”
Chung Yến Sanh suy đoán vị này có thể là quản gia do Hoài An Hầu xếp đến biệt viện Trường Liễu, chắc là không biết hắn, nhưng hắn cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Vương bá hảo.”
Vương bá đi đến gần, híp mắt đánh giá Chung Yến Sanh một lát, lại nhìn sắc mặt vi diệu của Tiêu Lộng, ý cười càng sâu: “Hôm nay vừa nở một ít hoa, thiếu gia tới vừa đúng lúc.”
Tiêu Lộng tư thế thả lỏng, dựa vào xe lăn, tùy ý ừ một tiếng.
Hoa trong hoa viên của biệt viện Trường Liễu đều do một tay Vương bá xử lý, hôm nay nở chính là một gốc Điền Hồng Vân Nam quý báu, đỏ trắng đan xen, xinh đẹp rực rỡ.
Cách đó không xa, trên tấm sáo trúc, Tường Vi ngũ sắc quấn quanh không đồng nhất, cánh hoa Phật Kiến Tiếu trùng điệp, Thất Tỷ Muội đa hình đa dạng, Kim Sa La diễm lệ, phía dưới còn có rất nhiều loài hoa mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hầu phu nhân rất thích hoa, cũng thích dưỡng hoa.
Nhưng trong hoa viên của Hầu phủ Chung Yến Sanh chưa gặp qua những loài hoa này.
Nhớ tới tối hôm qua khi thấy Hầu phu nhân, tâm tình của nàng tựa hồ không tốt lắm, Chung Yến Sanh bước chân ngừng lại, linh quang chợt lóe.
“Ca ca,” Chung Yến Sanh cong lưng, tiến đến bên tai Tiêu Lộng nói chuyện, “Ta có thể đi lãnh giáo Vương bá mấy vấn đề được không?”
Khí tức ấm áp phất qua vành tai, hương thơm của hơi thở mông lung như sương mù lượn lờ, so với hương hoa trong hoa viên còn dễ ngửi hơn. Chân mày Tiêu Lộng đột nhiên giật giật, híp mắt xoay đầu, đối diện tầm mắt với người phía sau.
Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy dưới hàng mi đen dài, cặp mắt kia đen bóng mà trong sáng, như trân châu đen trong suối, đen nhánh thuần nhiên, không chứa tạp chất, sạch sẽ mà nhìn hắn.
Từ trước tới giờ cũng không phải không có người đối với Tiêu Lộng sử dụng mỹ nhân kế, hoặc là nói, loại thủ đoạn này y đã gặp qua nhiều.
Người được phái tới được dạy dỗ đến phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị, dùng hết thủ đoạn câu dẫn, ý đồ hạ độc ám s·át, cuối cùng không một ai thành công.
Những người đó nghĩ cách gì ám s·át Tiêu Lộng, liền bị Tiêu Lộng dùng lại cách đó lộng ch·ết, dần dần truyền ra thanh danh không tốt, nói y có thù tất báo —— Tiêu Lộng khịt mũi coi thường, có ý đồ gi·ết mình còn muốn mình đi làm thân à.
Đối với lai lịch của Chung Yến Sanh không thèm để ý cũng vì nguyên nhân này, y hiểu biết những thủ đoạn đó, cũng đủ tự tin.
Nhưng hiện tại y đột nhiên có chút không được tự tin.
Tiêu Lộng dùng ánh mắt xem xét nhìn hắn sau một lúc lâu, gật đầu.
Chung Yến Sanh liền tiến lại gần tìm Vương bá, hắn rất lễ phép, thiếu niên dung mạo tuấn tú, tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn lại thực ngoan ngoãn, lão nhân gia rất thích nhất tiểu hài nhi như vậy, Chung Yến Sanh thật sự ăn nói rất ngọt, hỏi cái gì Vương bá đáp cái đó, cười ha hả.
Chung Yến Sanh ngồi xổm trước một bụi hoa, trong chốc lát hỏi những hoa đó là hoa gì, trong chốc lát lại khen bá bá thật là lợi hại, những loài hoa đó có phải rất khó tìm hay không, tuy rằng cách một khoảng cách, bất quá mỗi câu nói đều lọt vào trong tai Tiêu Lộng.
Vương bá kiên nhẫn mà giúp Chung Yến Sanh giải đáp, sắc mặt nhìn thiếu niên tương đối từ ái.
Tiêu Lộng quan sát một màn này, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn xe lăn.
Vương bá là lão quản gia của Định Vương phủ, hầu hạ Tiêu gia vài thập niên, nhìn hắn lớn lên, dù cho đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn độc ác như cũ.
Nếu tiểu hài nhi này làm bộ làm tịch, Vương bá sẽ không thể không nhìn ra.
Chung Yến Sanh đi theo Vương bá, nhận thức không ít loại hoa chưa từng nghe thấy, trong lòng trộm oán thầm Hoài An Hầu vài câu.
Nhiều hoa như vậy, cũng không biết mang về Hầu phủ đưa cho Nương trồng.
Vậy đừng trách hắn mượn hoa hiến phật.
Mắt Chung Yến Sanh trông mong nhìn vương bá: “Vậy bá bá, có thể cho ta một ít hạt giống của hoa được không?”
Biệt viện toàn một đống giương đao múa kiếm, không có tên nào biết thưởng thức hoa, ngày thường Vương bá một mình trồng hoa không ai thưởng thức, Tiêu Lộng lại rất ít tới đây, thật sự cô đơn, bị Chung Yến Sanh khen đến tâm nở hoa, nghe Chung Yến Sanh muốn hạt giống, sảng khoái mà đáp ứng, lại lôi kéo Chung Yến Sanh, giảng giải tường tận cho hắn những việc cần chú ý sau khi gieo hạt.
Chung Yến Sanh một bên nghe một bên nhớ, trong lòng trộm cao hứng.
Đem những hạt giống khó tìm này mang về, tìm cơ hội đưa cho Hầu phu nhân, liền nói là thiếu gia thật tìm kiếm riêng vì nàng.
Mối quan hệ mẫu tử rách nát, từ một bước này bắt đầu có khởi sắc!
Đôi mắt Chung Yến Sanh sáng lấp lánh, cảm thấy bản thân thật là quá thông minh.
Thấy Vương bá nói xong còn muốn xới đất làm mẫu, hắn vội vàng tiến lên hỗ trợ, làm việc bận rộn, thật sự giống tiểu tước nhi xinh đẹp đang vẫy vẫy cánh.
Ngày thường Tiêu Lộng lười lại đây, chính là sợ Vương bá phấn khởi, túm hắn nói không ngừng, lúc này chống cằm nhìn hai người làm việc, thế nhưng không cảm thấy nhàm chán, nhìn Chung Yến Sanh, lại nghĩ tới những cục tròn vo ở Liêu Đông, tiểu sơn tước lông xù xù, hai ngón tay vô ý thức vuốt ve.
Triển Nhung đứng ở phía sau xe lăn, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy, người này có phải có điểm quá……”
Tiêu Lộng vuốt cằm: “Ngươi cũng cảm thấy hắn quá đáng yêu?”
“…………”