“Át xì!”
Lúc bước vào thư phòng điện Minh Huy, Chung Yến Sanh bỗng dưng cảm thấy mũi mình ngứa ngáy, nghiêng đầu hắt hơi một cái nho nhỏ.
Tối qua Phùng Cát bị Triển Nhung đánh ngất rồi vứt vào bụi cây, nằm trên đất lạnh ngủ cả đêm, cái mũi hơi nghẹt nghẹt khó thở, nó thấy vậy còn tưởng mình lây bệnh cho Chung Yến Sanh, lùi vài bước: “Ai da, tiểu Điện hạ bị cảm lạnh phải không?”
Chung Yến Sanh xoa xoa chóp mũi, chưa kịp mở miệng thì lại hắt hơi liên tục hai cái, nước mắt sinh lý tràn ra, giọng hơi nghẹt nghẹt: “Ừm, không có đâu.”
Tối qua sau khi lão Hoàng đế và Điền Hỉ rời đi, hắn thấy mẩu giấy nhỏ Triển Nhung để lại nên ngủ rất ngon.
Triển Nhung thật là tốt, còn ca ca chỉ biết để lại mẩu giấy mắng hắn ngốc.
“Vậy tám chín phần là có người đang nhắc đến ngài.” Phùng Cát nháy mắt ra hiệu, ý bảo tiểu cung nữ phía sau đi nấu thuốc phòng cảm lạnh, cười nói đùa: “Xem ra là rất nhớ ngài đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT