Nghe được mấy câu sau của lão Hoàng đế, mồ hôi trên lưng Điền Hỉ càng tuôn nhiều hơn, nhưng đã làm việc nhiều năm trong cung, ông ta đã sớm luyện được vẻ mặt bất biến khi gặp chuyện, vẫn giữ nguyên nụ cười và cúi người hầu hạ bên cạnh, châm chước hỏi: “Vậy ý của Bệ hạ là…”
Ngón tay khô gầy của lão Hoàng đế đặt lên bức tranh thứ ba, vuốt ve vết bớt hình cánh hoa trên chiếc cổ thon gầy, giọng điệu vẫn hiền hòa: “Đáng tiếc Hi Nhi của trẫm đang bị con sói hung ác nhìn chằm chằm, không thể trở về, Điền Hỉ, ngươi nói phải làm sao đây?”
Điền Hỉ vào cung từ nhỏ, đã hầu hạ bên cạnh lão Hoàng đế mấy chục năm, vốn nên là người hiểu rõ tính tình của lão nhất, nhưng mấy năm gần đây, ông ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu tình tình của lão, nhất là những việc liên quan đến vị kia, cho dù đã trải qua bao năm chìm nổi trong cung, quen nhìn thấy tinh phong huyết vũ, nhưng chuyện này vẫn khiến ông ta kinh hồn táng đảm.
Ông ta do dự một chút, ngầm làm động tác chém: “Vậy chỉ có thể… C·ướp về.”
Lão Hoàng đế cười lắc đầu: “Làm sao có thể trắng trợn c·ướp về được, con sói đó hung bạo tàn ác, ngay cả trẫm cũng dám cắn.”
Không đợi Điền Hỉ nói thêm, lão Hoàng đế chậm rãi cuộn tranh trên bàn lại, rồi từ từ nói: “Ngươi pha trà luôn hợp tâm ý trẫm, nhưng hôm nay lại thiếu chút hương vị, trẫm già rồi, không thể nếm ra được là thiếu gì.”
Điền Hỉ hoảng sợ trong lòng, lập tức tự vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, kêu lên: “Lỗi tại nô tài tay chân vụng về, tay run nên đổ thêm nước, làm lãng phí trà Ngọc Diệp Trường Xuân, uống không ra vị gì, nô tài sẽ đi pha lại ấm khác, mong Bệ hạ đừng trách tội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play