Thái độ của Tiêu Lộng chưa thể nói là không tốt, nhưng cũng không thể nói là thiện lương, không biết đến đây có ý đồ gì.
Nếu là người khác dò hỏi, Hoài An Hầu có lẽ đã mỉm cười kiêu ngạo mà nói rằng đó là do khuyển tử (*) tặng, sau đó cười ha ha rồi khoe khoang khắp nơi.
Nhưng người hỏi lại là Tiêu Lộng.
Tổ mẫu là công chúa, coi như là mang nửa dòng máu Hoàng thất, ý đồ không rõ ràng, lại là Định Vương điện hạ tay nắm giữ trọng binh.
Xuất phát từ nguyên nhân bí ẩn nào đó, trong lòng Hoài An Hầu dấy lên một sự cảnh giác, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì: “Không nghĩ rằng Điện hạ lại có hứng thú với một con dấu nho nhỏ như vậy? Con dấu Điền Hoàng thạch này tuy quý, nhưng mà ở trong mắt Điện hạ, chắc cũng chẳng khác gì đồ vật tầm thường vô dụng.”
Sau khi Tiêu Lộng chậm rãi vuốt ve con dấu trong tay thêm hai cái, thì thu hồi tầm mắt.
Hoài An Hầu vẫn chưa trả lời vấn đề, mà ngược lại còn lảng sang chuyện khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play