Vừa bước vào đình, bả vai của Chung Yến Sanh đã bị một người ôm lấy rồi bị kéo qua bên cạnh.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đang mơ màng thì đã bị đưa đến trước mặt Cảnh Vương.
Bùi Hoằng không biết chui ra từ chỗ nào đưa tay định vén cái nón trùm đầu của hắn: “Mới không gặp một thời gian, mà đã trở thành tiểu cô nương rồi sao? Che che giấu giấu cái gì? Hừ, trên người có mùi gì đấy, ai rắc phấn thơm lên người ngươi vậy… Để ta xem, đã khỏi bệnh chưa?”
Chung Yến Sanh hoảng sợ, nhanh chóng đẩy tay hắn ra rồi lùi lại một bước: “Cảnh Vương điện hạ! Ta, ta bị nổi mẩn trên mặt, xấu lắm, đừng vén lên.”
Nói xong, còn chột dạ mà nhìn xung quanh. 
Tiêu Lộng vẫn ở gần đây.
“Hửm? Không thể cho ta xem à? Xấu thì đã sao, ta không ghét bỏ ngươi đâu.” Bùi Hoằng lẩm bẩm mấy tiếng, thấy cậu kiên quyết như vậy thì đành tiếc nuối buông tay, khoa chân múa tay: “Ngươi bệnh lâu như vậy chắc gầy đi nhiều lắm ha… A, béo lên?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play