Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Đào Tẩu, Tôi Liền Trở Nên Nổi Tiếng

PHẦN 1: ESCAPE ROOM - CHƯƠNG 5: RA NGOÀI VÀO BAN ĐÊM.


3 tháng

trướctiếp

"Tinh——"

Điện thoại của mọi người đều đồng thời phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai, giờ là 4 giờ 30 phút chiều.

Lộ Đinh Liễu lấy điện thoại ra xem.

"Địa điểm chấm công: Nhà nghỉ Thanh Niên trên đường Bách Hoa; Thời gian: 18:00."

Tám người của công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà chia thành hai đội rõ ràng, hai bên không ai hỏi địa điểm chấm công của đối phương. Khương La cười tươi nói: "Rất vui được trải qua buổi chiều vui vẻ với mọi người! Vậy chúng tôi đi trước nhé?"

Chử Nhàn mỉm cười nói: "Thượng lộ bình an, vạn sự như ý.”

Tiểu đội ba người của Khương La rời đi, khoảng mười phút sau, Chử Nhàn mới dẫn người xuống tầng.

Xe của họ vẫn còn đó, cả nhóm lên xe, bản đồ chỉ đường cho thấy mất một tiếng để đến Nhà nghỉ Thanh Niên đường Bách Hoa.

"Đội trưởng", đi được nửa đường, Lộ Đinh Liễu mới chợt nhớ ra, "Thật ra vừa nãy lúc ở công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà, tôi tìm thấy một số thứ.”

"Gì thế?"

"Một bức di thư kèm theo một nhiệm vụ phụ cấp B nhưng tôi không nhận. Đọc di thư cho anh nghe nhé?”

Cô nhận nhiệm vụ tài liệu bùa chú nên không cần mang tài liệu ra ngoài, tất cả nội dung trên đó đều được đưa vào bảng nhiệm vụ phụ của cô, có thể xem bất cứ lúc nào.

Chử Nhàn gật đầu.

Lộ Đinh Liễu đọc luôn: "Di thư. Hân Hân, bé cưng, anh yêu hai mẹ con rất nhiều. Hân Hân, kết hôn với em là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, em là thiên thần của anh, anh yêu em. Bé cưng, bố rất tiếc khi không thể chứng kiến dáng vẻ trưởng thành của con, bố xin lỗi. Lúc Tinh Vũ Tán ngỏ lời với anh, anh cứ tưởng rằng cuối cùng bản thân cũng thực hiện được hoài bão cả đời, đâu ngờ rằng lại rơi vào tình thế một đi không trở lại. Thành phố Phủ Hổ sắp trở thành địa ngục trần gian, mọi người sẽ sống không bằng chết, điều duy nhất anh có thể làm là để hai mẹ con ra đi trong thanh thản, về phần mình, anh sẽ sống tiếp để đối mặt với tội lỗi do bản thân gây ra."

Lát sau, Lộ Đinh Liễu vẩy vẩy tờ giấy mỏng manh: "Hết rồi."

Chử Nhàn suy tính một lát rồi nói: "Liên quan đến bối cảnh của phó bản này nên có lẽ nhiệm vụ phụ là điều tra quá khứ bi thảm và chân tướng về sự xuất hiện của quái vật."

Vương Viên Văn dè bỉu: "Chẳng phải đây là tình tiết thường gặp trong mấy bộ phim hạng ba sao? Kiểu như Tinh Vũ Tán sở hữu công ty thí nghiệm sinh học, virus trong phòng thí nghiệm bị rò rỉ, khiến toàn bộ người dân trong thành phố bị nhiễm và biến thành quái vật, còn tổng giám đốc của công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà là một trong những người chịu trách nhiệm chính."

Chử Nhàn nói: "Cũng có thể, nhưng hiện tại chưa thấy cú ngày có dấu hiệu nhiễm bệnh."

Lộ Đinh Liễu sờ vào vết thương trên khóe môi, gật đầu đồng tình.

Dù sao bây giờ cô cũng không thấy có gì khác thường.

Lần này, Chử Nhàn lái xe theo đúng tuyến đường chỉ dẫn, chạy thẳng một mạch đến địa điểm chấm công.

Tạ Bảo Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe lẩm bẩm: "Không thấy ai cả."

Không có người sống, cũng không có người chết, không có người chơi, cũng không có NPC. Nếu như vừa nãy không gặp tiểu đội của Khương La, họ còn tưởng rằng cả thành phố này chỉ có năm người họ thôi đấy.

Mặt tiền của nhà nghỉ Thanh Niên trên đường Bách Hoa rất nhỏ, biển hiệu bẩn thỉu, phải đi qua một cầu thang hẹp giữa hai gian hàng mới lên được tầng hai, mới nhìn thấy cửa kính và máy chấm công.

Sau khi lặp lại quy trình buổi trưa, Chử Nhàn nói: "Trước tiên mọi người kiểm tra xem trong đây có xác chết hay cái gì khác thường không, kiểm tra cho kỹ vào! Mười phút, làm việc nhanh nhẹn lên, trời sắp tối rồi!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhà nghỉ chỉ có bốn gian phòng, diện tích không lớn lắm nhưng phòng nào cũng có tám chiếc giường tầng, khoảng trống ở giữa cực kỳ chật hẹp rất khó lách qua.

Lộ Đinh Liễu phụ trách kiểm tra phòng số hai, cô lật giường, xốc chăn lên, một mùi hôi chua nồng nặc ngâm từ năm này qua tháng nọ xộc thẳng vào mặt, Lộ Đinh Liễu trợn tròn mắt, cả người run rẩy, không đứng vững nổi, loạng choạng lùi về sau hai bước.

Không đúng, ngoài mùi hôi chua còn có mùi tanh.

Lộ Đinh Liễu loáng thoáng thấy trên ga giường có một vết bẩn màu đen, cô nín thở bước tới nhấc tấm ga trải giường lên, nhìn thấy một miếng thịt thối rữa dài mười cm, mùi hôi thối nồng nặc đều phát ra từ đó.

Lộ Đinh Liễu lật tung tất cả các giường, xác định có mình giường này có. Cô lấy một chiếc túi nilon đựng rác ở góc phòng đựng nó vào, xách ra ngoài cho Chử Nhàn xem.

Chử Nhàn nói: "Ném ra ngoài đi."

Sau đó, anh ấy dặn những người khác kiểm tra hết giường, rèm cửa, trần nhà qua một lượt. Tạ Bảo Khanh phát hiện ra hai miếng, Vương Viên Văn phát hiện ra một miếng, Tần Chấn Vân phát hiện ra hai miếng, tất cả đều bị ném ra ngoài.

Chử Nhàn tìm được một sợi xích trong phòng dụng cụ của nhà nghỉ, khóa cửa kính lại, sau đó xé hai tấm ga trải giường, phủ kín cửa. Cùng lúc đó, anh ấy lấy ra hai chiếc búa, đưa cho Tần Chấn Vân và Vương Viên Văn, bảo họ giữ trong lúc ngủ để tự vệ.

Bầu trời ngoài kia đã bao phủ một màu đen như mực.

"Tinh——"

"Còn mười ba tiếng nữa trước khi đổi địa điểm chấm công khác.”

Bật điện thoại lên, thanh tiến trình bắt đầu đếm ngược.

Nhà nghỉ có một phòng ăn rất nhỏ, bên trong có năm suất ăn tối, năm suất ăn sáng. Nước, đồ ăn vặt, hoa quả có hết, phải nói là cực kỳ dinh dưỡng.

Mọi người im lặng ăn cơm, lắng nghe tiếng gầm rú và tiếng đập cửa bên ngoài, những người chơi mới - ngoại trừ Lộ Đinh Liễu - không ai nuốt nổi.

Một đêm bình an vô sự.

Nhưng lại không ai dám chìm vào giấc ngủ sâu.

Bảy giờ sáng, tiểu đội Lộ Đinh Liễu trong trò chơi chuyển sang địa điểm đánh dấu khác, khán giả ở ngoài thức dậy đi làm tiệm thể mở livestream lên xem, không khỏi cảm thán: "Mấy tiểu đổi khác thì người chết tôi sống, bên này lại trái ngược hoàn toàn, thầy Chử dẫn đội vừa nghiêm khắc vừa ổn định… Nên đâm ra hơi tẻ nhạt vô vị!"

Trong hai ngày tiếp theo, bọn họ thực thi từng bước một, chờ địa điểm đánh dấu mới, chạy tới chạy lui, kiểm tra cẩn thận, ăn uống đầy đủ, có thể nói là bình an vô sự. Tất nhiên, độ khó của trò chơi đang tăng dần lên, thời gian đi đường của họ ngày càng ít, địa điểm mới hàng ngày cũng nhiều hơn, bôn ba khắp nơi, khó khăn lắm mới có thể đánh dấu đúng giờ.

Kỳ lạ là hai ngày qua họ không hề gặp được tiểu đội nào cả.

Chập tối ngày thứ ba, họ chạy như bay trong một quán net để chấm công đúng giờ, sau đó ngay lập tức xuất hiện thời gian cần chờ trước khi đến địa điểm đánh dấu mới.

Bảy tiếng nữa.

Cũng chính là mười hai giờ.

Trong ba ngày qua, đây là lần đầu tiên họ phải ra ngoài vào ban đêm.

Vương Viên Văn nhớ đến tiếng kêu của dã thú mấy ngày nay sau khi sắc trời chuyển dần sang đen, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu ta yếu ớt nhìn Chử Nhàn: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Chử Nhàn thong thả đáp: "Nên làm gì thì làm đó. Ăn uống đầy đủ, xốc lại tinh thần, chuẩn bị chiến đấu!"

Vương Viên Văn cảm thấy chân mình đang run.

Cậu ta quay đầu lại muốn tìm chút an ủi, bỗng thấy Lộ Đinh Liễu cũng là người mới như mình nhưng lại đang loay hoay với chiếc máy tính để cố mở nó, than thở: "Không mở được... chán quá, tôi muốn lên mạng!!!"

Tần Chấn Vân vẫn vững như kiềng ba chân, toát lên phong thái của một người trung niên từng trải.

Chỉ khi bắt gặp Tạ Bảo Khanh đang lo sợ bất an, Vương Viên Văn mới có chút an ủi —- hóa ra người nhát gan không chỉ có mình cậu ta.

Lộ Đinh Liễu bấm loạn xạ lên bàn phím, thoạt nhìn thì tưởng đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đen ngòm, nhưng thật ra là cô đang xem nhiệm vụ phụ cấp B của mình. Nó vẫn chưa có tiến triển gì.

Cô không biết mình đã xem đi xem lại bảng thông tin nhiệm vụ phụ được lưu lại bao nhiêu lần rồi nữa.

——

Nhiệm vụ phụ cấp B

Tên: Tài liệu được trấn yểm bằng bùa chú khai quang.

Vật phẩm: Ảnh × 2, Quẻ × 1, Bùa × 1.

Tiến độ: 0%

Lưu ý: Nhiệm vụ phụ này không được chia sẻ với người khác, nếu không hậu quả tự chịu.

——

Trong số các vật phẩm, một bức ảnh là ảnh toàn cảnh, có thể thấy một ngọn núi, trên núi có chùa; bức ảnh còn lại là ảnh chụp một cái giếng đen ngòm. Trong hai ngày nay, họ đã đi khắp thành phố Phủ Hổ từ nam ra bắc, nhưng Lộ Đinh Liễu không nhìn thấy ngôi chùa trên núi này.

Còn quẻ là quẻ tốt nhất, trên quẻ viết: "Vốn không phân biệt được đâu là thần đâu là quỷ, ngày và đêm tương phùng; hướng lòng về trăng sáng, ánh trăng soi sáng thân bạn."

Chử Nhàn bỗng lên tiếng: "Tôi tìm được hai bộ bài tây, đêm còn dài lắm, chúng ta thư giãn chút nhé?"

Vương Viên Văn cạn lời nói: "Lúc này làm gì còn hứng —”

"Tuyệt quá!" Lộ Đinh Liễu chạy lại gần, "Tôi chán chết mất."

Chử Nhàn nhìn Vương Viên Văn nói: "Cậu không chơi à? Đúng lúc chúng ta có bốn người, chơi ném trứng(*) nhé!"

(*): Guandan, nghĩa đen là "ném trứng", có nguồn gốc từ thành phố Hoài An, tỉnh Giang Tô, trò guandan cần 4 người chơi chia làm 2 đội dùng 2 bộ bài. Họ chạy đua để hoàn thành việc chơi hết tất cả quân bài của mình càng sớm càng tốt, dựa trên các xếp hạng khác nhau, như sảnh rồng, cù lũ hay thú, cũng như sự phối hợp giữa các đồng đội và chiến thuật. Tên này xuất phát từ từ "trứng" trong tiếng Trung có cách phát âm giống như "bom".

Chơi một ván, mất bốn mươi phút.

Chử Nhàn nhìn mọi người: "Có buồn ngủ không? Tôi có thể đánh thức mọi người trước nửa tiếng."

Ngoài miệng hỏi vậy nhưng trong lòng anh ấy hiểu rõ, nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt, e rằng không ai ngủ được. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lộ Đinh Liễu ném bài xuống, ngáp một cái nói: "Tôi ngủ một lát, anh đánh thức tôi trước một tiếng nhé."

Chử Nhàn đáp: "Được, để tên mập vào chơi thay đi"

Lộ Đinh Liễu nằm dài trên ghế sofa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật, còn thiếp đi rất nhanh nữa.

Lúc đóng phim ở ngoài, vì không phải vai chính nên cô thường phải đợi ở phim trường. Ngoài ra vì đóng phim nên lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô rất lộn xộn, tối không ngủ được nhưng sáng vẫn phải dậy, vì thế cô đã luyện được khả năng ngủ ở bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào để vực dậy tinh thần.

Mười một giờ, Chử Nhàn đúng giờ đánh thức Lộ Đinh Liễu.

"Từ từ đã," anh ấy nói, "Khoảng mười phút nữa kiểu gì cũng chơi xong ván này, xong rồi tôi sẽ phân chia vũ khí cho mọi người, thông báo hai câu luôn.”

Mấy ngày nay, họ đi nhiều nơi, cũng thu thập được kha khá đồ vật có ích. Lúc đến phòng khám nhỏ trong khu dân cư đánh dấu, họ đã vơ vét gần hết đồ trong đó, mỗi người đều đeo một chiếc ba lô du lịch rất lớn, bên trong đựng búa, cưa máy, dao làm bếp, cồn, băng gạc, aspirin.

"Bảo Khanh và anh Tần dùng búa," Chử Nhàn bắt đầu phân chia, "Gặp xác chết thì đập vào đầu, đừng áy náy, cứ đập mạnh tay vào! Cái cậu béo kia dùng cưa máy, cầm cho chắc, đừng vung vẩy loạn xạ. Đinh Liễu vẫn dùng dao làm bếp, tố chất tâm lý của cô rất ổn, nhưng chú ý một chút, đừng vội mở lá bài. Những người khác cũng vậy, gặp chuyện hãy gọi tôi trước, tôi sẽ cố gắng cứu mọi người."

Tần Chấn Vân hỏi: "Mở lá bài không tốt sao?"

Chử Nhàn nói: "Có lẽ mọi người thấy Đinh Liễu lần trước dùng bài, thấy không có gì không tốt, nhưng thực tế là rất nhiều người lần đầu mở lá bài sẽ không biết dùng năng lực lá bài. Trước đây tôi đã dẫn một người mới, lá bài có khả năng điều khiển sét, lần đầu mở lá bài đã tự mình bị điện giật... Mọi người hiểu chứ? Hơn nữa, sau khi dùng lá bài thường sẽ đi kèm một số tác dụng phụ, chẳng hạn như kiệt sức, nếu dùng xong năng lực vẫn còn ở trong đống xác ma thì phải làm sao? Vì vậy, mọi người hãy xem lá bài cơ bản của mình, kết hợp với tình hình thực tế của bản thân mà cân nhắc."

Nói xong, Chử Nhàn đứng dậy, đeo ba lô, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.

Sau đó, anh ấy dành hai mươi phút để giải thích rằng nhiệm vụ chính của họ sau khi ra ngoài là lên xe ngay, rồi lại dành hai mươi phút nữa để động viên tinh thần chiến đấu cho những người mới.

Đúng 0 giờ.

"Tinh ——"

"Địa điểm chấm công: Nhà ăn Tây Khê ở công viên Nguyệt Hồ; thời gian chấm công: 1:00."

Nguyệt Hồ?

Lộ Đinh Liễu nhìn hai chữ này, trong lòng khẽ động, cô mở ra hai bức ảnh trong nhiệm vụ phụ. Bảng hiệu của chùa trên núi có một tấm biển, trước đây Lộ Đinh Liễu vẫn không thể nhìn rõ chữ trên biển, nhưng bây giờ nhìn càng lúc càng thấy giống chữ "Nguyệt Hồ".

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp