Thời gian cấp bách, Chử Nhàn bèn nhét hai lon nước rỗng vào túi, đứng đằng trước. Tạ Bảo Khanh, Tần Chấn Vân cầm đèn pin lo chiếu sáng, Lộ Đinh Liễu và Vương Viên Văn đi sau cùng.

Thời gian trong trò chơi đang là mười hai giờ, ở ngoài cũng vậy.

Nhưng vẫn có những người xem trung thành của trò chơi, người hâm mộ trung thành của thầy Chử thức xem trực tiếp để xem đêm nay họ có thể phá cửa thành công không.

Lúc này, số lượt bình luận cũng không ít.

"Không khí u ám thật, nhưng cuối cùng cũng có chút cảm giác kích thích rồi.”

"Không biết sau lần đánh dấu này đội thầy Chử có bị thiếu người không nhỉ, dù sao bây giờ số đội đủ người cũng không nhiều lắm?”

"Hình như chỉ còn đội của thầy Chử và một đội khác. Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng ngày đầu thông báo có tận hai mươi đội mà giờ chúng ta lại chỉ thấy có mười hai đội.”

"Chắc là có bẫy gì đó, thông tin người chơi nhìn thấy chưa chắc đã đúng, xem nhiều trò chơi phát sóng trực tiếp là hiểu liền."

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, họ sắp ra ngoài rồi!"

Chử Nhàn nhẹ nhàng kéo cửa kính ra, đèn chớp thoáng qua, cầu thang hẹp đến mức ánh trăng còn không lọt nổi, vô cùng chật chội và tù túng, nhưng may là không có xác sống đêm nào lang thang ở đây. Chử Nhàn xuống tầng, thò đầu ra nhìn, rồi quay người lại, ra hiệu cho mọi người, bảo họ rẽ phải. Xe của họ đỗ ở góc ngã tư bên phải.

Tần Chấn Vân là người đầu tiên bước ra khỏi cầu thang, sau khi vô thức liếc sang bên trái, toàn thân ông ấy bỗng cứng ngắc.

Tạ Bảo Khanh đi theo sau cũng nhìn qua, suýt nữa kêu lên, nhanh chóng bịt miệng mình lại.

Bên trái cách họ không xa, có ba xác sống đêm đang lắc lư. Chúng đều là những cái xác xanh xao gầy gò, trong miệng đầy những chiếc răng thối rữa, há to dữ tợn, nước dãi chảy ròng ròng. Mắt xác sống màu đỏ — mắt xác sống đêm màu đỏ! Lộ Đinh Liễu chợt nhận ra, cô và nó đã chạm mắt nhau!

"Kẽo kẹt kẹt..." Răng trên răng dưới của chúng va vào nhau dữ dội, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Chử Nhàn vẫy tay ra hiệu với mấy người Lộ Đinh Liễu bảo họ chạy, anh ấy gắn nòng giảm thanh vào súng, rồi bắn nổ đầu từng con một.

Vương Viên Văn chạy trước, lao về phía khúc quanh đỗ xe, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt Lộ Đinh Liễu.

Tiếp đó, Lộ Đinh Liễu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Viên Văn, tiếng cưa điện "ù ù" kêu giữa đêm khuya thanh vắng điếc hết cả tai.

"Hahahaha... awww--"

Tiếng gầm rú của xác sống đêm vang lên từng tiếng, từng tiếng một.

Lộ Đinh Liễu nhanh chóng chạy đến, phát hiện ra có hơn mười xác sống đêm vây quanh xe của họ! Rõ ràng là chúng lấy xe làm tâm điểm, như thể có thứ gì đó trên xe hấp dẫn chúng, và giờ, sự xuất hiện của Vương Viên Văn và Lộ Đinh Liễu càng khiến chúng thèm muốn đến phát điên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"A a a chết đi chết đi!" Vương Viên Văn vừa hét vừa vung cưa điện về phía xác sống đêm.

Lộ Đinh Liễu liên tục nhắc nhở: "Đánh vào đầu, đánh vào đầu!"

Vương Viên Văn hét lớn: “Không phải cô đánh nhau giỏi lắm à, đến giúp tôi nhanh lên!”

Lộ Đinh Liễu nắm chặt con dao phay, hung hăng chém cổ mấy xác sống đêm lao về phía cô. Không có máu bắn ra, cảm giác trên tay cũng giòn hơn Lộ Đinh Liễu tưởng tượng, cô giơ chân đá vào ngực xác sống đêm rồi rút dao ra, sau đó nhanh như chớp chém vào cổ nó. Theo phương pháp đó chém hai nhát, đầu của con xác sống đêm rơi xuống đất.

"Lên xe!" Chử Nhàn nói, "Đừng dây dưa nữa! Chúng ta gây ra quá nhiều tiếng động, xác sống sẽ ngày càng nhiều đấy!"

Anh ấy không chớp mắt bắn liên tiếp nhiều phát, phát nào cũng chính xác, lập tức mở ra một con đường bên cạnh xe.

Tần Chấn Vân ở gần phản ứng nhanh, lao lên xe đóng cửa khởi động, sau khi khởi động thì nhắm chuẩn vào vị trí trống và nhấn ga, xe lao đi như mũi tên rời khỏi dây cung, bỏ lại xác sống đêm phía sau. Sau đó ông ấy phanh gấp.

"Chạy nhanh lên!"

Mọi người chạy, xác sống cũng chạy, chỉ là so xem ai chạy nhanh hơn.

Chử Nhàn đến xe đầu tiên, anh ấy không lên xe mà trèo lên nóc, ngồi xổm trên đó làm hỏa lực yểm trợ tầm xa cho Tạ Bảo Khanh và Vương Viên Văn, hai người có động tác chậm hơn.

Trước khi lên xe, Lộ Đinh Liễu không nhịn được huýt sáo một tiếng: "Ngầu quá."

Chử Nhàn: "..."

Vương Viên Văn lên xe cuối cùng, Chử Nhàn vỗ lên nóc xe: "Chạy!"

Anh ấy tiếp tục bắn súng trên nóc xe, bắn hạ những xác sống đuổi theo sát nhất, sau đó mới trèo qua cửa sổ vào hàng ghế sau.

Gió đêm hú hét, quất vào mặt từng người.

Chử Nhàn vỗ tay, nói: "Biểu hiện của mọi người cũng được đấy, có ai bị thương không?” 

Tài xế Tần Chấn Vân thản nhiên nói: "Tay tôi bị cào một vết, không biết có nặng không."

Chử Nhàn lấy cồn và băng trong túi ra đưa cho Vương Viên Văn ngồi ở ghế trước: "Giúp lão Tần xử lý qua đi. Yên tâm vết thương không nặng đâu.”

Khi nhận đồ, tay Vương Viên Văn run run, cậu ta run rẩy giúp Tần Chấn Vân băng bó vết thương ở cánh tay phải, ôm chặt cưa điện trước ngực lẩm bẩm: "Không có gì thật sao?”

Bịch!

Giống như có ai đó đập mạnh vào thân xe, Tần Chấn Vân bị lực lớn này tác động nên không giữ vững tay lái, xe trượt đi một đoạn rất xa. Chử Nhàn mở cửa xe thò người ra, nhìn thấy một xác sống đêm to đùng chạy nhanh như bay, mắt hơi nheo lại, liên tiếp bắn nhiều phát!

Xác sống đêm đó thực sự đã né được phần lớn các đòn tấn công một cách linh hoạt!

Lộ Đinh Liễu nhìn vào màn đêm sâu thẳm trước mắt, bản đồ hiển thị rằng quán net mà họ ở cách công viên Nguyệt Hồ chỉ mất hai mươi phút nhưng trò chơi lại cho họ một giờ. Theo tiến độ hiện tại, nếu mọi chuyện suôn sẻ, họ sẽ đến nhà ăn Tây Khê trước mười hai giờ bốn mươi.

Tuy nhiên... Ở con đường phía trước thấp thoáng một bóng người nào đó.

Có vẻ như Tần Chấn Vân cũng nhìn thấy, ông ấy bật đèn pha lên. ( truyện trên app tyt )

Con ngươi Lộ Đinh Liễu co lại, hét lớn: "Chử Nhàn!"

Chử Nhàn đang đối phó với xác sống đêm phía sau xe, chưa kịp quay đầu thì cảm thấy một lực cực lớn kéo cả người anh từ trong xe xuống! Anh ấy tiếp đất lăn vài vòng để giảm lực, một con dao bằng xương cắm mạnh xuống mặt đất bằng xi măng bên má anh! Chử Nhàn ngẩng phắt đầu lên, cả người chấn động trong chớp mắt... Đây là cái gì?

Mắt nhìn thấy Chử Nhàn ngã khỏi xe, Tạ Bảo Khanh hét lên một tiếng, Tần Chấn Vân vừa định quay đầu thì bị Vương Viên Văn ấn chặt vô lăng. Khuôn mặt béo tròn của cậu ta lộ vẻ dữ tợn: "Đừng quay lại! Tiếp tục lái đến đích, chúng ta không có thời gian để quay lại cứu anh ấy! Chúng ta cũng không có năng lực! Các người cũng đã thấy, con quái vật đáng sợ vừa rồi, khác hẳn xác sống... Anh ta là người tiến hóa cấp bốn, không cần chúng ta..."

Tần Chấn Vân nói: "Nhưng chúng ta cần đội trưởng Chử Nhàn, thời gian trong trò chơi chỉ mới trôi qua một nửa."

"Vù vù vù!"

Vương Viên Văn bật máy cưa, run rẩy hướng về phía Tần Chấn Vân, gào thét: "Lái xe! Đến Tây Khê, không cần ra vẻ! Tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi!"

Cùng lúc đó, một bàn tay xanh trắng bám vào khung cửa bên mất cửa, Tạ Bảo Khanh hét lên.

Lộ Đinh Liễu quay đầu lại, nhìn thấy một xác chết cơ bắp cuồn cuộn đang chạy, gương mặt có gò má tròn trịa đầy đặn, thoa son phấn, trông như một nụ cười cứng đờ do phẫu thuật thẩm mỹ hỏng. Nó há miệng, nước bọt tanh hôi.

Lộ Đinh Liễu cũng cười thân thiện với nó, sau đó giơ tay lên chém mạnh một nhát vào cổ tay nó, xác sống đêm bị chém đứt cả tay, nó mất điểm tựa nên không bám được vào xe, lăn xuống.

Chiếc xe lao đi trong màn đêm. Mang theo mùi người và mùi máu của xác sống đêm, hướng đến công viên Nguyệt Hồ.

Những xác sống đêm xếp thành một đoàn dài bám theo ở phía sau, tiếng răng va vào nhau lộp cộp và tiếng gầm gừ không dứt bên tai, Tạ Bảo Khanh co rúm lại ở ghế sau che tai, mặt tái mét, còn Vương Viên Văn thì chĩa máy cưa về phía đồng đội của mình, Lộ Đinh Liễu vừa để ý xem anh cơ bắp có đuổi theo không, vừa xé một túi sữa chua ăn sáng tiết kiệm từ hai ngày trước, ngậm miệng uống.

Nhìn thấy đàn xác sống ngày càng gần, Vương Viên Văn kích động nói: "Lái nhanh lên! Nhanh lên!"

Tần Chấn Vân nhìn vào ký hiệu màu đỏ sáng trên bảng đồng hồ của ô tô, giọng bình tĩnh nói: "Sắp hết xăng rồi."

"Cái gì?" Giọng Vương Viên Văn gần như rách nát: "Sao có thể? Sao có thể hết xăng được, chúng ta đã lái nhiều ngày như vậy rồi!"

Lộ Đinh Liễu hùa vào: "Thì vì lái nhiều ngày như vậy nên mới hết xăng chứ. Hay là xem xung quanh có trạm xăng không?"

Vương Viên Văn tức giận đến phát hỏa: "Cô bị bệnh à?" Anh ta quay đầu định chửi ầm lên, thấy Lộ Đinh Liễu thản nhiên uống sữa, còn con dao chặt thì kề sát mặt anh ta, ánh mắt và lưỡi dao đều lạnh như nhau, Vương Viên Văn lập tức im bặt.

Lộ Đinh Liễu hỏi Tần Chấn Vân: "Còn chạy được bao lâu nữa?"

Tần Chấn Vân nói: "Đủ đến cổng công viên."

Lộ Đinh Liễu trầm ngâm: "Thế là đủ rồi. Hai mươi phút đủ để chúng ta chạy qua."

Vương Viên Văn mấp máy môi muốn nói gì đó, Lộ Đinh Liễu cười toe toét với anh ta, nói giọng nghiêm túc: "Anh béo, phải chạy nhanh hơn xác sống đêm mới được nhé."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play