32 giây, 33 giây, 34 giây, 35 giây...
Bỗng nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người trong thang máy đều đổ dồn về phía cửa kính.
"A a a… a a a a a… !!"
"Cứu tôi, đừng cắn tôi, đừng, a…!"
Tiếng kêu thảm thiết của hai người từ xa vọng lại gần, mặc dù bây giờ họ đang mắc trong thang máy kín mít nhưng cũng có thể nghe ra nỗi sợ hãi tột độ và đau đớn tột cùng!
Chử Nhàn cau mày.
Ngay sau đó, giọng nói nữ lạnh tanh của hệ thống thang máy thông báo: "Ting, đã đến tầng mười tám."
Tiếng kêu thảm thiết bỗng trở nên rõ ràng và vang vọng khắp tầng lầu trống trải, tiếng kêu ngày một gần hơn, kèm với đó tiếng bước chân rõ ràng không vững, hoảng loạn và gấp gáp.
"A, a… !!!"
"Mẹ ơi, cứu con, hu hu hu, mẹ ơi..."
Chử Nhàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giơ súng lên.
Lộ Đinh Liễu cũng vô thức nắm chặt con dao. Một tay khác sờ vào cổ mình, tiếng kêu thảm thiết khiến cô nổi hết cả da gà.
Cuối hành lang ngoài cửa, đèn cảm ứng nhấp nháy hai lần, có một bóng người lao tới.
Người tới thoạt nhìn giống như có hai cái đầu, nhưng nhìn kỹ lại, có thể phát hiện ra cái đầu bên cạnh chính là con cú mèo đang cắn chặt vào cổ anh ta. Nửa người đàn ông nhuộm đỏ máu, vẻ mặt thống khổ và tuyệt vọng, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Khương La là lóe lên tia hy vọng. Anh ta đưa tay về phía trước rồi gào thét thảm thiết: "Cô Khương, cô Khương, cứu tôi…"
Khương La không nhìn anh ta, mà chỉ giơ điện thoại lên, nói lớn: "Đếm ngược mười! Chín! Tám! Bảy..."
Người đàn ông nghe thấy tiếng đếm ngược thì khựng lại một chút rồi lại càng lao nhanh hơn.
Chử Nhàn vội vàng hét với những người mới ở phía sau: "Lùi lại!"
"... Năm! Bốn! Ba! Hai..."
"Tôi vào rồi!" Người đàn ông hét lớn một tiếng, sau đó nói gấp gáp: "Giúp tôi gỡ thứ này ra, cứu tôi, cầu xin các người..."
"Một!" Khương La reo lên: "Hết giờ!"
Ngay khi quá trình quét tia hồng ngoại hoàn tất, tiếng báo động vang lên: "Nhận dạng nhân viên thất bại, chấm công thất bại! Nhận dạng nhân viên thất bại, chấm công thất bại!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Người đàn ông trợn mắt không thể tin được: "Sao thế? Sao có thể? Thứ này chắc chắn hỏng rồi!"
Anh ta nhìn chằm chằm vào máy chấm công, điên cuồng đập đầu vào.
Khi ấy mọi người mới phát hiện ra nửa hộp sọ của anh ta đã bị gặm mất, não chảy ra ngoài, xúc tu của con cú mèo đâm vào trong hút một cách ngon lành khiến người ta không khỏi nghĩ rằng như vậy mà vẫn có thể chạy và hét lớn thì đúng là lợi hại.
Chử Nhàn thấy anh ta không cứu được nữa, liền nổ súng bắn anh ta một phát cho xong.
Người đàn ông ngã xuống, để lại một vệt máu dài trên máy chấm công và cửa kính.
Khương La: "Eo, tởm quá!"
Chử Nhàn: "..."
Lộ Đinh Liễu hỏi: "Còn một người nữa thì sao?"
"Không gượng được đến khi ra khỏi thang máy thì chắc là chết rồi." Khương La liếc nhìn Lộ Đinh Liễu và con dao trong tay cô, giọng điệu hơi cao: "Tôi rất thích những cô gái chơi dao, cô tên gì? Đội của tôi hiện đang thiếu người, cô có muốn gia nhập đội của tôi không?"
Lộ Đinh Liễu đáp lịch sự: "Không cần đâu, đội của tôi bây giờ vẫn khá ổn."
Đèn cuối hành lang lại nhấp nháy, một tiếng bước chân loẹt quẹt vang lên. Người "đã chết" kia cúi đầu, toàn thân như bị dội máu lên, vô cùng đáng sợ, tập tễnh đi về phía trước.
Lần này, Chử Nhàn không đợi anh ta đi đến trước cửa kính nữa mà trực tiếp bắn chết con cú mèo bên cạnh đầu anh ta. Con cú mèo vừa chết, cái xác không còn sự sống này cũng ngã xuống.
Khương La ghen tị nói: "Quả nhiên là bản dành cho người mới chơi, quái vật dễ đối phó thật."
Chử Nhàn cất súng: "Cô cũng đang ở trong phó bản dành cho người chơi mới với những con quái vật rất dễ đối phó, không cần phải ghen tị với tôi."
Khương La đưa đến hai người mới, chàng trai tên Tống Hà rụt rè nói: "Lão đại, tin nhắn trên điện thoại vừa được làm mới, mọi người xem này?"
Lộ Đình Liễu lấy điện thoại ra xem, thấy bản đồ đã mất, giao diện trên điện thoại chỉ còn một màu đen với hai dòng chữ.
[Xin những nhân viên đã chấm công hãy chăm chỉ làm việc trong công ty, công ty là nhà của chúng ta, cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp.]
[Thời gian còn lại đến lần chấm công tiếp theo tại địa điểm mới là 3 giờ 56 phút 17 giây.]
Khương La nói: "Có nghĩa là lần tiếp theo làm mới là lúc bốn giờ rưỡi, khi đó trời còn chưa tối, chúng ta có thời gian để chạy."
Chử Nhàn nói: "Có lẽ đúng là như vậy, nói chung thì lối chơi lần này không khó."
Khương La nói: "Nhưng vẫn có điều gì đó không ổn."
Chử Nhàn nói: "Ừ, bản đồ quá lớn, số lượng đội lại quá nhiều."
Tống Hà không nhịn được giơ tay lên: "Này mấy lão đại, có thể nói rõ hơn được không ạ?"
Khương La ngáp một cái: "Cậu giải thích đi, tôi đi tìm xem có gì vui không."
Cô ta đi về phía phòng làm việc đầy xác chết của công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà.
Chử Nhàn giải thích: "Dựa theo phần giới thiệu trò chơi ban đầu, chúng ta có thể biết rằng có hai loại quái vật trong thành phố này, một là cú ngày và hai là thây ma đêm. Dựa vào tên gọi, chúng ta có thể đoán rằng một loại xuất hiện vào ban ngày và một loại xuất hiện vào ban đêm. Chỗ các cậu bước vào chắc là có xác chết nhỉ? Ở đây cũng thế, có rất nhiều. Có lẽ tới khi trời tối thì tất cả bọn chúng sẽ cùng nhau thức dậy."
Tống Hà tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cơ thể run lên rồi thốt một tiếng: "Chết tiệt".
"Ồ!" Khương La đi một vòng quanh phòng làm việc, tìm thấy phòng nghỉ: "Tôi còn đang bảo người của anh chết hết còn mỗi cô gái này, hóa ra đều đang ở đây à. Nào Tiểu Tống, Tiểu Uông, tới ăn cơm thôi!”
Chử Nhàn đau đầu.
Mặc dù nhóm Tạ Bảo Khanh đều đang rất đói nhưng nếu không có Chử Nhàn lên tiếng thì họ đều không dám động đến những suất cơm này. Mọi thứ vẫn nằm nguyên vị trí, Khương La liếc mắt một cái đã hiểu ý bên trong. Cô ấy không chút khách sáo lấy năm phần cơm hộp và đồ uống cho đội của mình, vừa gọi hai người mới rồi vừa đi tìm lò vi sóng trong phòng nghỉ để hâm nóng đồ ăn.
Sau khi Chử Nhàn đi vào cũng nói: "Mọi người cứ ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ kiểm tra lại kỹ lưỡng những thứ trong công ty."
Đội của Khương La đã chết hai người nên còn thừa ra hai phần thức ăn. Vương Viên Văn nhìn chằm chằm, cậu ta ăn rất nhiều nên nếu chỉ một phần thì không đủ. Nào ngờ Khương La hoàn toàn không có lòng nhân ái, cô ấy bỏ thẳng hai suất thức ăn vào chiếc balo của mình.
Ăn xong, mọi người bắt đầu "chăm chỉ làm việc".
Cụ thể là lật tìm các tài liệu giấy của Công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà. Dù sao thì các sản phẩm công nghệ của công ty này đều không sử dụng được, buổi chiều ánh nắng trong phòng còn khá đủ nên mọi người có thể chịu đựng được những xác chết khắp công ty, thế nhưng thời gian trôi qua, mặt trời bên ngoài dần dần lặn xuống, mọi người không khỏi giật mình, không biết là do hoa mắt hay ảo giác, thỉnh thoảng có người hét lên: "Hình như xác chết động đậy!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lộ Đinh Liễu thì không cảm thấy gì.
Tạ Bảo Khanh đi theo cô, vừa lục soát phòng tổng giám đốc vừa nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, sao chị không sợ vậy?"
Lộ Đinh Liễu nghĩ ngợi rồi nói: "Chị từng quay một bộ phim, là phim ma, quay suốt một tháng trong rừng sâu hẻo lánh. Và rồi bị quỷ ám trong một tháng, ba người trong đoàn phim đều biến mất… Tất nhiên là sau đó họ có quay lại nhưng diễn viên thì gãy xương, đạo cụ thì hỏng, đoàn phim phải thay đổi nữ chính ba lần. Một trợ lý đạo diễn chết vì ngộ độc thực phẩm, và còn nhiều điều kỳ lạ nhỏ nhặt khác nữa..."
Tạ Bảo Khanh ngưỡng mộ: "Vậy là nhờ những chuyện như vậy nên chị dũng cảm hơn hả?”
Lộ Đinh Liễu nhe răng cười khì: "Không phải vậy, bởi vì hầu hết những chuyện đó đều do chị làm, ơ mà, ngộ độc thức ăn thì không phải nhé."
Tạ Bảo Khanh: ?
Lúc đầu khán giả còn đang cảm thán về số phận của em gái này, nhưng đến khi nghe cô nói vậy thì tất cả đều: "?????????"
Ngay sau đó, một bình luận xuất hiện để giải thích: "Tôi là fan của Lộ Đinh Liễu, chuyện này hoàn toàn là do đám người kia định hại nhóc Liễu nên cô ấy mới trả đũa thôi. Có một nhà đầu tư khét tiếng trong giới muốn ve vãn nhóc Liễu của chúng ta nhưng không thành, thế nên anh ta mới cố tình tạo ra một đoàn làm phim để dằn mặt cô ấy. Kết quả là không những không dọa được cô ấy, mà sau bộ phim ma đó anh ta còn phá sản. Ha ha ha, đúng là quả báo nhãn tiền!"
Thẩm Ánh gõ một tràng "Ha ha ha", nhưng trên mặt cô ấy lại không hề có chút biểu cảm nào. Mặc dù Thẩm Ánh biết Lộ Đinh Liễu dường như trời sinh không sợ gì, nhưng cô ấy thì sợ! Thẩm Ánh cảm thấy một khán giả như cô ấy còn căng thẳng hơn cả người đang tham gia trò chơi là Lộ Đinh Liễu nữa.
Video phát trực tiếp phó bản chuyển sang cảnh quay Lộ Đinh Liễu, cô phát hiện ra điều gì đó và nghiêng đầu.
Là xác của một vị tổng giám đốc đang nằm ngửa trên ghế xoay, trong túi áo vest lộ ra một góc giấy màu trắng. Lộ Đinh Liễu thò tay vào túi anh ta, kẹp tờ giấy đó ra.
Mở ra xem, hai chữ lớn đập vào mắt:
"Di chúc".
[Chúc mừng bạn đã phát hiện nhiệm vụ phụ cấp B [Di chúc đẫm máu]. Hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được 500 điểm tiến hóa. Tiếp nhận hoặc không? [Mười giây đếm ngược.]]
Bình luận điên cuồng: "Đừng tiếp nhận, đừng tiếp nhận, đừng tiếp nhận!!!"
"Người mới mà đối mặt với nhiệm vụ cấp B thì chết là cái chắc! Một mầm non tốt như vậy không thể chết yểu ở đây được!"
"Phó bản dành cho người mới sao lại có nhiệm vụ phụ cấp B được?? Phó bản lần này chắc chắn có vấn đề?!"
"Ầm…!"
Bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ tòa nhà Tử Đằng đều rung chuyển.
Lộ Đinh Liễu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết ở nơi xa xôi nào đang khói bụi cuồn cuộn.
Cô vịn vào bàn làm việc để đứng vững, đánh mắt quay trở lại thì phát hiện nhiệm vụ phụ biến mất.
Lộ Đinh Liễu hơi tiếc nuối, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nhét di chúc vào túi, sau đó tiếp tục thu thập những thông tin khác. Có rất nhiều ngăn kéo trên bàn làm việc của tổng giám đốc bị khóa, Lộ Đinh Liễu dùng dao cạy những ngăn kéo có thể cạy ra được, cô tìm thấy một tập tài liệu trong ngăn tủ dưới cùng.
Trong đó có một tập tài liệu màu đen có dán một lá bùa màu vàng.
Trực giác Lộ Đinh Liễu cho biết có điều gì đó bất thường, đang chuẩn bị mở lá bùa ra để xem kỹ tài liệu này thì trước mắt cô đột nhiên hiện lên một dòng chữ quen thuộc:
[Chúc mừng bạn đã phát hiện nhiệm vụ phụ cấp B [Tài liệu bị lá bùa khai quang trấn yểm]. Hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được 500 điểm tiến hóa. Có chấp nhận không? [Đếm ngược 10 giây]]
Lộ Đình Liễu: ?
Bình luận: ???????