Khu bình luận phát cuồng.

"Đây chắc là tân binh mạnh nhất đợt này rồi đấy nhỉ?!"

"Chị đẹp ngầu vl! Chị đẹp nhìn em đi, đừng phân biệt giới tính nữa mà huhuhu!"

"Ai đó gửi cho tôi đường dẫn đến phòng phát sóng trực tiếp của Lộ Đinh Liễu được không? Tôi muốn theo dõi, tôi muốn ủng hộ, đừng có mà cản tôi…"

"Tỉnh lại đi, chỉ người tiến hóa mới có phòng phát sóng trực tiếp của riêng mình thôi."

"Đỉnh quá, đỉnh quá đi mất, vừa rồi quá mượt mà, quá đỉnh! Chờ phòng phát sóng trực tiếp riêng của chị Lộ ra thì tôi sẽ là người đầu tiên theo dõi!"

Chử Nhàn lấy một chiếc khăn giấy ướt lau nòng súng đang nóng, khi Lộ Đinh Liễu đại sát tứ phương, anh ấy cũng giúp đỡ một chút. Bầy cú ngày trước mắt đã bị giải quyết một mẻ, nhưng không biết mẻ tiếp theo sẽ đến lúc nào, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây và di chuyển đến địa điểm điểm danh.

"Này! Cậu béo kia, mau quay lại đây.” Chử Nhàn hét lên: "Đừng tách khỏi đội! Sẽ rất nguy hiểm!"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trong lúc sợ hãi bàng hoàng thì phản ứng của mỗi người đều khác nhau. Tạ Bảo Khanh ôm đầu núp sau xe, Tần Chấn Viễn bảo vệ cô ấy, còn anh chàng béo Vương Viên Văn thì nhảy sang bên kia đường.

Lộ Đinh Liễu bước qua xác cú, đi đến trước mặt Chử Nhàn.

Chử Nhàn bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Lộ Đinh Liễu nở nụ cười ngại ngùng: "Anh có mang khăn giấy ướt hả? Cho tôi mượn hai tờ được không?"

Chử Nhàn nhìn mặt cô gái bị dính đầy máu đang tỏ ra vô tội, thế là đưa cả một gói khăn giấy ướt cho cô. Lộ Đinh Liễu từ từ lau mặt và lau dao, Chử Nhàn vừa tìm xe mới vừa nói: "Cô vừa kích hoạt thẻ đúng không?"

"Kích hoạt thẻ" là một trong những thuật ngữ thường dùng trong trò chơi, ám chỉ việc mở hoặc sử dụng khả năng thẻ bài.

Chử Nhàn tận tình lải nhải khuyên bảo: "Tôi hiểu rằng những tân binh khá liều lĩnh sẽ muốn thử 'siêu năng lực' của mình khi gặp nguy hiểm, nhưng với tình huống vừa rồi, cách ứng phó tốt nhất không phải là dùng hết sức giết sạch mà là vừa đánh vừa rút lui, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hơn nữa, vẫn còn tôi ở đây, không cần mọi người phải mạo hiểm. Trong trò chơi, đặc biệt là bản đồ lớn, có quái vật, có tổ đội, thì hợp tác nhóm là một kỹ năng cực kỳ quan trọng..."

Bình luận: "Đấy lại bắt đầu, tiết học của thầy Chử lên sàn."

"Đúng là làm mất vui, vừa rồi em gái ngầu quá!"

Lộ Đinh Liễu vừa nghe vừa gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng."

Bây giờ cô đang ở trong trạng thái phấn khích và mệt mỏi đan xen, toàn thân gần như kiệt sức. Tay phải cầm dao cũng đau nhức dữ dội, cả bàn tay run rẩy đến mức gần như không thể cầm chắc được con dao nữa. Cảnh máu me tàn khốc trước mắt không hề ảnh hưởng đến cô - dù bất kỳ ai đối mặt với những thứ này đều sẽ cảm thấy buồn nôn, song phân tích và chỉ dẫn rõ ràng của Chử Nhàn có thể giúp Lộ Đinh Liễu chuyển hướng chú ý, cô lắng nghe rất nghiêm túc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chử Nhàn tìm được một chiếc xe khác có thể lái được, lần này không có chìa khóa chuẩn bị chu đáo cho họ nữa nên cả nhóm chỉ có thể tự đấu dây khởi động. Sau khi xe khởi động, Chử Nhàn hạ cửa sổ xe xuống nói với mấy người đang ngẩn ngơ kia: "Lên xe."

Chiếc xe lại quay đầu, bánh xe cán qua xác cú và trở lại con đường cũ.

Lộ Đinh Liễu đã lau sạch mặt, trả lại số khăn giấy ướt còn lại cho Chử Nhàn và hỏi: "Sao lại quay về?"

Chử Nhàn nói: "Tôi nghi ngờ rằng do chúng ta tự ý thay đổi lộ trình và đi chệch với tuyến đường ban đầu nên mới gặp phải cú ngày.”

Trong xe im lặng.

Chử Nhàn trầm giọng: "Chuyện này xin lỗi mọi người, là do tôi cân nhắc không chu toàn."

Lộ Đinh Liễu an ủi: "Không sao, không sao, ai cũng có lúc mắc lỗi thôi, biết sai mà sửa thì không còn gì bằng.”

Chử Nhàn nghẹn lời: "..."

Khu bình luận cười điên cuồng: "Hahaha từ trước đến nay chỉ có thầy Chử giáo dục người khác, đây là lần đầu tiên thấy thầy Chử bị người khác giáo dục đến mức nói không nên lời thế này. Tân binh này khá đấy, tôi thích."

Chử Nhàn khẽ ho một tiếng, nói với vẻ thản nhiên như không có gì: "Vậy thì đã nói xong lỗi của tôi, cũng nói đến mọi người đi. Vương Viên Văn, cậu mà chạy xa khỏi đội như thế, đến lúc gặp nguy thì chúng tôi sẽ khó cứu được cậu bởi vì xa nhau quá; Tạ Bảo Khanh, tìm nơi ẩn nấp là đúng nhưng không nên núp bên cạnh xe, nếu mà nổ thêm một lần nữa thì sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho cậu..."

Sau khi trở lại lộ trình ban đầu, nửa giờ tiếp theo quả nhiên không có trở ngại nào.

Đến dưới tòa nhà Tử Đằng, Chử Nhàn thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Đây chính là chỗ tốt của bản đồ dành cho người mới, luật chơi đơn giản, chỉ cần làm đúng thì sẽ không bị trừ điểm."

Bên ngoài là ánh nắng chói chang của buổi trưa, lúc này là 12 giờ 10 phút, họ có 20 phút để lên lầu.

Chử Nhàn đỗ xe ở bãi đỗ xe của tòa nhà, hòa vào những chiếc xe khác đã đỗ sẵn ở đó - Chử Nhàn kiểm tra qua, những chiếc xe này đều không thể nổ máy được.

"Sao phải rắc rối vậy?" Vương Viên Văn thắc mắc: "Cứ đỗ ở cửa thôi, đến lúc có chuyện thì chạy cũng tiện."

Chử Nhàn kiên nhẫn giải thích: "Đây là để ẩn dấu tung tích của mình, tránh bị người khác phát hiện."

Vương Viên Văn phàn nàn: "Cẩn thận quá rồi đấy."

Chử Nhàn không để ý đến cậu ta, sắp xếp: "Tôi vẫn đi trước, Vương Viên Văn sẽ bọc hậu.”

Vương Viên Văn do dự một chút rồi nói: "Tôi thấy tôi không ổn, nhìn tôi to con thế này chứ thực ra yếu lắm. Nhưng vừa rồi tôi thấy cô này, Lục... gì nhỉ?"

Lộ Đinh Liễu tự giới thiệu: "Lộ Đinh Liễu."

"À, cô…" Vương Viên Văn nói: "Cô đánh hay thật, hay là cô đi sau cùng đi."

Lộ Đinh Liễu cười tươi: "Được thôi."

Điểm đến của họ là tầng 18 của tòa nhà Tử Đằng, Chử Nhàn dẫn theo họ đi cầu thang bộ.

Khi đi ngang qua thang máy, Vương Viên Văn thấy thang máy vẫn hoạt động tốt, nghĩ đến việc phải leo bộ 18 tầng lầu thì trong lòng cậu ta không khỏi chán nản.

Cậu ta nêu ý kiến của mình, Chử Nhàn vẫn kiên nhẫn đáp: "Vì an toàn."

Vương Viên Văn lẩm bẩm, nhưng không cố chấp, ngoan ngoãn đi theo leo cầu thang bộ.

Cậu ta vừa sợ mệt, vừa sợ chết, con cú ngày kinh tởm kia đã gây cho cậu ta cú sốc lớn. Giờ Vương Viên Văn chỉ hối hận, hối hận vì sao lại thức đêm uống rượu, hối hận vì sao lại lái xe ra ngoài... Nếu không phải vì tai nạn xe hơi kia thì cậu ta sẽ không bao giờ bước vào "trò chơi" này.

Cầu thang bộ rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển của năm người họ.

Cả nhóm thuận lợi lên đến tầng 18. Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học và Công nghệ Tinh Vũ Ngân Hà nằm ở phòng 1806, cửa kính không khóa, bên cạnh có máy chấm công nhận diện khuôn mặt.

Chử Nhàn theo thói quen đi trước, khi anh ấy kéo cửa bước vào, tia hồng ngoại quét qua toàn thân anh ấy trước sự hồi hộp của mọi người, sau đó có tiếng robot nữ vang lên: "Nhân viên Chử Nhàn, chấm công thành công."

"Nhân viên Tạ Bảo Khanh, chấm công thành công."

"Nhân viên Tần Chấn Vân, chấm công thành công."

"Nhân viên Vương Viên Văn, chấm công thành công."

"Nhân viên Lộ Đinh Liễu, chấm công thành công."

Cả năm người đều đã vào công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà, trên quầy lễ tân có đặt chai nước suối, Chử Nhàn kiểm tra qua rồi nói có thể uống được. Vương Viên Văn không kìm lòng được bèn cầm lấy một chai uống ừng ực. Tạ Bảo Khanh và Tần Chấn Vân trông cũng mệt mỏi, đều cầm một chai nước uống.

Chử Nhàn đang quan sát xung quanh, những người khác tạm thời nghỉ ngơi, Lộ Đinh Liễu khi lấy nước đã ngó vào bên trong quầy lễ tân, cô khựng lại, chậm rãi lên tiếng: "Này, đội trưởng, ở đây có một người. Hoặc nói đúng hơn là... một xác chết."

Vương Viên Văn cũng phát hiện ra một thứ không thể tin nổi, kinh ngạc thốt lên: "Phòng này có nhiều đồ ăn quá."

Không chỉ có một xác chết ở quầy lễ tân, mà hầu như ở mọi vị trí làm việc trong công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà đều có một xác chết. Văn phòng tổng giám đốc, phòng phó tổng giám đốc, phòng họp, tất cả đều có ít nhất một xác chết. Tất cả các máy tính đều sáng lên màn hình xanh nhấp nháy, toàn bộ khung cảnh và bầu không khí đều vô cùng kỳ dị.

Căn phòng duy nhất không có xác chết là phòng nghỉ Vương Viên Văn phát hiện ra, bên trong chất đầy hộp cơm, nước giải khát, hoa quả và đồ ăn vặt được sắp xếp gọn gàng.

Cả nhóm bận rộn mệt nhọc cả buổi sáng nên đều đói cả, thấy đồ ăn thì ai nấy đều rất vui vẻ.

Lộ Đình Liễu cầm một quả táo xanh lên rồi gặm, chua đến mức cả mặt nhăn nhó nhưng vẫn ăn rất vui vẻ. Chỉ có sắc mặt Chử Nhàn là không tốt lắm, Lộ Đình Liễu vừa gặm táo vừa hỏi không rõ ràng: "Đội trưởng, sao thế, lại lo lắng chuyện gì à?"

Chử Nhàn nhìn đồ đạc trên bàn, vẻ mặt tỏ ra rất khó hiểu: "Mọi người nhìn xem, hộp cơm ở đây đủ cho mười người ăn, nước cũng vậy."

"Ồ?" Lộ Đình Liễu mới phản ứng lại, rút điện thoại ra xem: "Một chấm đỏ khác cũng đến tòa nhà Tử Đằng rồi, không biết là đã vào trong chưa hay vừa mới đến. Còn hai phút nữa là đến 12 giờ 30."

Chử Nhàn nói: "Quan trọng nhất không phải chuyện này, hãy nghĩ xem, trong căn phòng mà chúng ta vừa tỉnh lại, mọi người có nhìn thấy đồ ăn không? Suốt dọc đường đi qua rất nhiều cửa hàng, siêu thị, mọi người có nhìn thấy đồ ăn không?"

Khi họ đang nói thì bỗng có một giọng nữ trẻ vang lên, nghe rất sôi nổi hoạt bát: "Cố lên cố lên! Xông lên! Tầng cuối cùng rồi! Tầng 18! Chúng ta đến nơi rồi! Thấy gì chưa, Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học và Công nghệ Tinh Vũ Ngân Hà, nhanh lên nhanh lên, còn một phút nữa thôi!!"

"Á…" Một chàng trai hét lên một tiếng, đột nhiên xông vào.

"Nhân viên Tống Hà, điểm danh thành công."

"Nhân viên Uông Tử Huyên, điểm danh thành công."

"Nhân viên Khương La, điểm danh thành công."

Chử Nhàn giơ tay ra hiệu "suỵt" với những người trong phòng nghỉ, ra hiệu cho họ cứ ở yên trong này, còn mình thì bước ra khỏi phòng nghỉ.

Lộ Đình Liễu nói: "Tôi đi với anh."

Chử Nhàn không phản đối, chỉ nói: "Đi theo sau tôi, cẩn thận."

Vừa chạm mặt ba người bên ngoài, ánh mắt Chử Nhàn nhìn cô gái nhỏ con mặc váy ngắn, trên tay cầm đao samurai trước mặt: "Khương La?"

"Ồ… là thầy Chử à. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

"Tôi cũng vậy."

Chử Nhàn nhìn hai tân binh còn lại rồi nói: "Hai người kia đâu?"

Khương La nói với vẻ tiếc nuối: "Họ không muốn leo cầu thang, nhất quyết phải đi thang máy lên."

Chử Nhàn nhìn thời gian, 12 giờ 29 phút 31 giây.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play