Người bán hàng rong ngây ngốc nhìn Khương Lê.

Ông ta quen biết hai cô bé này từ vài năm trước, nghe nói họ là tiểu thư nhà giàu phạm lỗi nên bị đưa vào am ni cô này. Nhưng nhìn trang phục của họ, ông ta quả thật khó tin rằng họ xuất thân từ gia đình quyền quý. Cô nhóc nha hoàn kia thì còn hoạt bát một chút, còn người tiểu thư thì hay nổi nóng. Mỗi lần bán xong đồ, gã Trương hàng rong đều vội vã rời đi, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Khương Lê nói chuyện một cách dịu dàng như vậy.

Cách nàng nói chuyện đều dịu dàng mềm mỏng, thực sự giống như một tiểu thư khuê các, nhưng nàng là tiểu thư của Thủ phụ này thì vẫn thật là quá hoang đường.

Dù có nghi ngờ nhưng gã Trương hàng rong vẫn phải đi tiếp, ông ta nghĩ Khương Lê chỉ nói đùa, nàng không thật sự dùng hết tiền đấy để mua bánh kẹo. Dù là gia đình giàu có đi chăng nữa thì cũng không có ai lại tiêu xài hoang phí đến như vậy cả, huống chi là hai đứa trẻ này, rõ ràng cuộc sống của họ cũng không hề dễ dàng chút nào.

"Ngài mua nhiều bánh kẹo thế này, lỡ như ăn không hết sẽ hỏng mất." Gã Trương hàng rong không khỏi nhắc nhở.

"Không sao." Khương Lê đáp: "Chúng ta sẽ ăn hết mà."

Nói đến đây thì gã Trương hàng rong cũng không nói thêm gì nữa, tiền là của người ta, Khương Lê mua hết hơn nửa gánh bánh của ông ta, ông ta mừng còn không kịp ấy chứ, cứ phải lo lắng để làm gì?

Dù Đồng Nhi không hiểu Khương Lê làm vậy để làm gì, nhưng cô bé chưa bao giờ trái lệnh của tiểu thư nhà mình. Khi ôm một đống bánh kẹo quay về, cô bé nhìn thấy vài ni cô mặc áo xám đi ngang qua, bọn họ nhìn cô bé với ánh mắt tò mò, Đồng Nhi sợ bọn họ cướp mất bánh kẹo của mình nên cô bé lại càng ôm chặt chúng nó hơn.

Về đến căn phòng ẩm ướt, Đồng Nhi đặt rổ bánh kẹo lên bàn rồi đóng cửa lại, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được mà hỏi: "Cô nương, sao người lại mua nhiều bánh kẹo thế này vậy ạ?"

Khương Lê không nhìn cô bé mà nàng đi tới mở cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài thấy những dãy núi trùng điệp của núi Thanh Thành. Những ngọn núi xanh biếc với hoa đào nở rộ khiến cho cả dãy núi như được nhiễm một rạng màu hồng phấn, trông cảnh tượng đó như một bức tranh mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp tuyệt sắc vậy.

"Em nhìn kìa." Nàng chỉ về phía xa cho Đồng Nhi xem.

Đồng Nhi tiến lại gần nhìn theo thì thấy trên một cây đào xa xa đằng kia có một con khỉ đang cuộn đuôi cầm trái cây ăn ngon lành.

"Là con khỉ à." Đồng Nhi ngạc nhiên: "Khỉ thì có gì mà xem ạ?"

Khỉ ở núi Thanh Thành rất nhiều, thường ngày chúng cũng khá nghịch ngợm. Những con khỉ ở đây sống hòa thuận với con người, đặc biệt là ở khu vực chùa Hạc Lâm. Các vị khách hành hương thường mang theo lạc và kẹo bánh cho chúng. Mùa đông khan hiếm thức ăn nên đám khỉ thường xuyên đến xin đồ ăn từ khách hành hương, còn mùa xuân và hè thì thức ăn lại dồi dào, cũng vì thế mà chúng ít làm phiền con người hơn.

Nhưng ở khu vực am ni cô này vắng vẻ, khỉ cũng ít đến đây.

"Em đi lấy ít bánh kẹo đến đây." Khương Lê nói.

Đồng Nhi nghe lời đi lấy vài miếng bánh hạch đào.

Khương Lê bẻ bánh thành những miếng nhỏ, đưa ra cửa sổ vẫy vẫy con khỉ kia. Mùi thơm của bánh nhanh chóng thu hút con khỉ đang cuộn đuôi ở đằng kia, nó nhanh chóng chạy đến gần cửa sổ, cảnh giác nhìn Khương Lê, nó muốn lấy bánh nhưng không dám lại gần nàng.

Khương Lê đưa tay ra xa hơn, con khỉ không chịu nổi mùi thơm của bánh, liền thò tay ra giật một miếng rồi chạy ra sau tảng đá để ăn. Ăn xong rồi nó lại quay lại nhìn Khương Lê, thấy nàng vẫn còn cầm bánh, nó lại quay lại lấy tiếp.

Cứ như vậy, con khỉ dần dần quen với Khương Lê, hết bánh rồi thì Khương Lê vỗ tay, ra hiệu không còn nữa. Con khỉ tiếc nuối nhìn tay nàng một lúc rồi mới rời đi.

Đồng Nhi nhìn thấy toàn bộ quá trình, cô bé tò mò hỏi: "Cô nương muốn cho khỉ ăn sao? Nhưng mà sao cô nương lại dùng bánh kẹo mà không dùng trái cây rừng? Bánh kẹo đắt đỏ lắm, không đáng đâu ạ."

Đừng nói đến nha hoàn của tiểu thư nhà Thủ phụ, cho dù là Khương Lê hay là Tiết Phương Phỉ trước đây thì những nha hoàn ở bên người nàng cũng không tiếc mấy cái bánh kẹo như vậy. Nếu ai mà nhìn thấy cảnh này, chắc cũng sẽ thấy xót xa thổn thức thay. Khương Lê xoa đầu Đồng Nhi, cười nói: "Nhưng so với trái cây rừng thì bọn khỉ sẽ thích bánh kẹo hơn."

Đồng Nhi còn định nói gì đó thì Khương Lê đã đi đến bàn ngồi xuống. Trong phòng chỉ có một cái ghế, là do Đồng Nhi nhặt gỗ về tự làm, chân ghế cũng xiên xiên vẹo vẹo không vững chắc. Khương Lê nói: "Đồng Nhi, từ mai em hãy đi lấy những thứ bánh kẹo này đi cho khỉ ăn đi."

Đồng Nhi tròn mắt hỏi: "Cô nương, tại sao lại phải làm thế ạ? Nô tỳ không hiểu."

Người còn ăn không đủ no, sao lại đi nuôi khỉ? Chuyện này là sao?

"Ta cần những con khỉ này làm việc giúp ta." Khương Lê cười cười rồi nói: "Những cái bánh kẹo này coi như là tiền mua đường."

"Nhưng mà..."

"Chỉ là vài cái bánh kẹo mà thôi." Khương Lê ngắt lời: "Khi trở về thì ta để cho nhà bếp làm cho em ăn mỗi ngày, em không cần phải tiếc mấy thứ này."

Đồng Nhi im lặng. Nhắc đến chuyện về kinh, Khương Lê chắc còn đau lòng hơn cô bé nữa, Đồng Nhi cũng không dám nói gì thêm để tránh làm Khương Lê buồn.

"Mấy thứ bánh kẹo này." Khương Lê gõ vào rổ bánh, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, hai chủ tớ bọn họ mỗi ngày chỉ được ăn cháo loãng và dưa muối, mùi thơm ngọt ngào này làm cho bụng họ đều cồn cào. Khương Lê nén lại cơn đói, nàng chỉ nói: "Chia bánh kẹo thành mười lăm phần, mỗi ngày đều lấy cho khỉ ăn một phần, đến ngày mười chín thì ngừng."

Đồng Nhi không hiểu nhưng vẫn đáp: "Nô tỳ hiểu rồi."

"Nơi này cách chùa Hạc Lâm nửa canh giờ đi bộ." Khương Lê nói: "Ta không được ra khỏi cái am này, chỉ có em là đi ra được. Vào giờ Hợi mỗi ngày em hãy đi ra ngoài, đến giờ Tý thì cầm bánh kẹo đến khu rừng sau chùa Hạc Lâm cho khỉ ăn, đến tối ngày mười chín thì dừng."

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -

Không biết có phải Tĩnh An sư thái được người khác chỉ thị hay không, nhưng Khương Lê không thể ra khỏi am, mọi hành động của nàng đều sẽ bị giám sát. Đồng Nhi thì ngược lại có thể đi lại khắp nơi, cô bé hàng ngày đều phải vào rừng kiếm củi, sáu năm nay ở núi Thanh Thành, cô bé cũng đã sớm quen thuộc đường đi nước bước ở đây nên cũng không lo bị lạc.

Trong núi Thanh Thành thường có các phu nhân quyền quý đến thắp hương, để đảm bảo an toàn thì trong núi cũng không có thổ phỉ, rất an toàn, nếu không thì Khương Lê cũng sẽ cảm thấy lo lắng khi Đồng Nhi ra ngoài vào ban đêm.

Nghe xong lời dặn của Khương Lê, Đồng Nhi đột nhiên hỏi: "Cô nương làm vậy là để chuẩn bị cho việc trở về kinh thành sao ạ?"

Khương Lê nhìn cô bé rồi cười: "Em sợ à?"

Đồng Nhi nghe vậy, không những không sợ mà còn tỏ vẻ háo hức, cô bé vốn là một người gan dạ, dù không rõ lý do cũng nguyện ý làm, cô bé xoa tay hằm hè: "Không sợ ạ! Nô tỳ đã muốn làm vậy từ lâu rồi!"

"Rất tốt." Khương Lê gật đầu: "Bắt đầu từ đêm nay nhé."

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Có thấy A Li là một cô nương ôn nhu không ╭(╯^╰)╮

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play