Thấy Khương Lê bước vào, Khương Nguyên Bách há miệng một hồi, dường như không biết nói gì, ông ta đành ngượng ngùng hắng giọng hai tiếng.
Khương Lê tiến lên rồi nói: “Nhị thúc, tam thúc.”
Khương Nguyên Bình mỉm cười nhìn nàng nói: “Tiểu Lê làm tốt lắm, có thể đứng đầu trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường không phải là chuyện dễ dàng gì. Ta vừa mới nói với phụ thân con, nhất định lần này phải khen thưởng con cho thật tốt mới được.”
Khương Lê mỉm cười cúi người: “Đa tạ nhị thúc.”
Khương Nguyên Bình lại nhìn nàng với vẻ rất đỗi yêu thương, vị nhị thúc này xem ra là người dễ tính, so với Khương Nguyên Bách thì còn giả tạo hơn nhiều, còn so với hình tượng nhút nhát sợ sệt của Khương Nguyên Hưng thì Khương Nguyên Bình có vẻ là người dễ gần nhất. Tuy nhiên, Khương Lê cũng không thật sự tin rằng Khương Nguyên Bình chính là một vị trưởng bối nhân từ. Đây chính là một con tiếu diện hổ (hổ mặt cười), dù thích cười nhưng vẫn là một con hổ, đến khi chọc giận ông ta rồi thì cái đuôi hổ của ông ta sẽ lộ ra liền.
Khương Nguyên Hưng đứng ở góc cuối, ông ta nhìn Khương Lê rồi cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó có phần cẩn trọng: “Chúc mừng tiểu Lê nhé.”
Khương Nguyên Hưng là thứ tử của Khương gia, tam phòng cũng không được coi trọng, nhất là khi Khương Nguyên Bách và Khương Nguyên Bình có sự nghiệp sáng lạn, Khương Nguyên Hưng lại càng bị lãng quên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT