Nghe Khương Lê nói vậy, Khương Nguyên Bách sững sờ, không biết phải biểu hiện thế nào.
Trước mặt ông ta là một thiếu nữ đã trưởng thành, trông nàng còn mảnh mai yếu ớt hơn cả Khương Ấu Dao, nhưng lại có nét mặt giống ông ta hơn. Khi đưa Khương Lê vào am ni cô, con bé mới chỉ có bảy tuổi, vẫn còn là một cô bé mũm mĩm. Tám năm trôi qua, thời gian trôi qua nhanh chóng, đã biến cô bé mũm mĩm ngày nào thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng cũng làm mất đi hết chút quen thuộc cuối cùng.
Khương Nguyên Bách cảm thấy xa lạ.
Ông ta đã bỏ lỡ tám năm của Khương Lê nên trong ký ức của ông ta, Khương Lê vẫn còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, tùy hứng và kiêu căng không hiểu chuyện. Khi đứa trẻ đó đứng trước mặt ông ta, dùng một đôi mắt trong sáng và bình tĩnh để đưa ra yêu cầu của mình, Khương Nguyên Bách quả thực không biết phải đáp lại thế nào.
Ông ta nói: “Con có biết mình đang nói cái gì không, con còn chưa từng học vỡ lòng, làm sao mà con có thể theo kịp bài vở ở Minh Nghĩa Đường…”
“Phụ thân, con cũng là nữ nhi của người.” Khương Lê cắt lời ông ta: “Cùng là nữ nhi của người nhưng tam muội lại có thể vào Minh Nghĩa Đường, còn con chỉ được học qua loa, mỗi thứ một chút từ phu tử ở ngoài phủ. Phụ thân, người làm vậy là không công bằng.”
Khương Nguyên Bách lại một lần nữa cứng họng. Ông ta nhìn Khương Lê, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh trước khi Quý Thục Nhiên vào cửa, ông ta có hai người nữ nhi. Đại nữ nhi là con của thông phòng, hơi chậm chạp chất phác. Khương Lê là đích nữ, tròn trịa đáng yêu. Khi đó ông ta còn thương xót việc Diệp Trân Trân đã vất vả sinh ra Khương Lê mà thường bế nàng lên, để nàng cưỡi trên cổ ông ta mà chơi đùa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play