Khương Cảnh Duệ nói khô cả nước miếng ở viện Phương Phỉ mà cũng không thay đổi được suy nghĩ của Khương Lê. Cuối cùng, hắn ta đành bất đắc dĩ nói: “Những gì nên nói, ta đều đã nói hết cả rồi, nếu ngươi cứ cố chấp như vậy thì ta cũng không còn lời nào để nói nữa. Ngươi muốn tìm đại bá thì cứ đi đi, nếu không thành thì hãy bảo nha hoàn của ngươi chạy đến báo cho ta một tiếng, ta sẽ bàn với ngươi về việc đi gặp lão phu nhân.”
Từ lập trường của Khương Cảnh Duệ, có thể nói hắn ta đã tận tình tận nghĩa rồi.
Khương Lê nói: “Đa tạ ngươi.”
Khương Cảnh Duệ lắc đầu, Khương Lê suy nghĩ một chút rồi nhìn hắn ta: “Ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Chuyện gì?”
“Học vấn của ngươi thế nào?”
Nghe Khương Lê hỏi chuyện này, mặt của Khương Cảnh Duệ đỏ bừng, đập bàn đứng dậy, hét lên: “Khương Lê, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng. Ngươi cười nhạo ta trong khi ta còn chưa cười nhạo ngươi đâu đấy! Ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy, ta mặc kệ!” Nói xong hắn ta đá ghế một cái, tức giận bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT