Vào đêm lễ hội đèn xuân, Khương Lê đã gặp lại Cơ Hành tại cửa Thanh Liên phường ở Đồng Hương, sau một năm xa cách.
Một năm trời trôi qua, từ xuân đến hạ, rồi thu sang đông. Trong khoảng thời gian ấy, nàng đã từng khóc, từng cười, và cũng từng trải qua những nỗi đau thắt lòng. Khương Lê đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại Cơ Hành nữa. Thế nhưng, trời cao có mắt, vẫn ban cho đôi lứa thêm một cơ hội.
Cảm giác “mất rồi lại được” thật sự làm lòng người dâng lên một niềm vui sướng mãnh liệt, như thể sau cơn bão lớn, cuối cùng cũng thấy ánh bình minh.
Nhưng sau niềm vui đoàn tụ là lúc để “tính sổ”.
Trong khuê phòng của mình ở Tiết phủ, Khương Lê không chút khách khí, đuổi hết những kẻ tò mò đang đứng xem náo nhiệt ra ngoài rồi nhốt Cơ Hành lại trong phòng mình.
Cơ Hành cũng chẳng giận, chậm rãi phủi phẳng những nếp nhăn trên tay áo của mình, sau đó thong thả ngắm nhìn bày trí trong phòng, thở dài: “A Li, phòng của nàng thật chẳng giống nơi con gái ở chút nào.”
Tuy Khương Lê không phải nữ nhi nhà võ tướng, không ham thích cầm kiếm cưỡi ngựa, nhưng trong phòng cũng không có những vật nhỏ xinh hay những món đồ thêu thùa thường thấy ở khuê phòng của các cô gái. Không phải vì Tiết Hoài Viễn không mua cho nàng, mà là vì so với những món đồ đó, Khương Lê thích được đi đây đi đó, khám phá những điều mới lạ hơn. Nàng không có thói quen tích trữ những thứ xinh đẹp quanh mình, điều này hoàn toàn trái ngược với Cơ Hành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play