Khương Lê bước ra ngoài, gặp Tiết Hoài Viễn đang đứng ngoài sân, ông nhìn nàng dò xét, dường như có điều gì muốn nói, Khương Lê ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân, có chuyện gì sao?”
Tiết Hoài Viễn vội vàng xua tay: “Không có gì, chỉ là có chuyện muốn bàn với con.”
“Phụ thân cứ nói.” Khương Lê nói.
Tiết Hoài Viễn kéo Khương Lê ngồi xuống bàn đá bên ngoài, mới nói: “Ta nghĩ, Tết đã qua rồi, nếu con đã định ở lại Yến Kinh sau này, chúng ta sẽ quay về Đồng Hương một chuyến. Ở đó, những căn nhà cũ đều xử lý hết rồi, cũng nên chào tạm biệt với bà con làng xóm, từ nay sẽ không về nữa. Con thấy sao…” Ông dò hỏi nhìn Khương Lê.
Khương Lê không quá ngạc nhiên, trước đây Tiết Hoài Viễn đã nói với nàng về ý định này, Khương Lê cũng rất đồng tình. Nàng còn định sau khi trở về từ Đồng Hương, nàng sẽ đi đến Thất Mân một chuyến, dù sao đi đến Thất Mân cũng phải đi qua Đồng Hương. Lập tức nàng đáp: “Được ạ.”
Tiết Hoài Viễn như thở phào nhẹ nhõm, ông do dự một lúc, mới nói: “A Li, ta biết con đang nghĩ gì, những lời khuyên của người khác, ta cũng không nói nữa, con tự có quyết định của mình. Nhưng con ở đâu, ta và Tiết Chiêu sẽ ở đó, sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa. Bất kể con có ở lại Yến Kinh mãi mãi, hay đi đến nơi nào khác, ta cũng không để con một mình. Vậy nên con muốn làm gì thì làm, đừng bận tâm đến ánh mắt hay lời nói của người khác, ta và Tiết Chiêu đều sẽ hiểu cho con.”
Khương Lê cười: "Con biết rồi, phụ thân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT