Khương Lê ngây ngẩn, để mặc cho người nọ buông tay mình ra. Khi nhìn rõ người trước mặt, nàng thấy hắn đã bị chặt đứt cả hai tay từ cổ tay trở xuống.
Khương Lê không thể nhìn rõ hắn bị chặt tay như thế nào, chỉ thấy trên chiếc quạt của Cơ Hành vương vãi vài vệt máu. Hắn rút ra một chiếc khăn lụa trắng từ tay áo, với vẻ mặt ghê tởm lau sạch vết máu trên quạt, rồi tiện tay ném chiếc khăn xuống đất.
Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi xuống người tên lính đang nằm dưới đất. Gã với đôi tay bị chặt cụt đang quằn quại, rên rỉ đau đớn đến mức tiếng kêu thấu tận tâm can. Triệu Kha bước tới, một kiếm xuyên qua cổ họng gã, chấm dứt sự đau khổ.
Khương Lê lúc này mới thấy rõ, bốn tên lính khác đã gục ngã trên mặt đất, tất cả đều chết với vết máu ở cổ. Rõ ràng đó là tác phẩm của Triệu Kha và Văn Kỷ, còn tên lính trước mặt có lẽ là kẻ đã “may mắn” được Cơ Hành tự tay xử lý, dùng chiếc quạt để chặt tay gã.
“Người chết rồi." Văn Nhân Dao thở dài, chắp tay lại, nói: "Thật là tội nghiệp.”
Nhìn bộ dạng bi thương đầy nhân ái của hắn, nếu không phải ngay từ đầu chính hắn chạy lung tung gây họa, thì đâu đến nỗi dẫn dụ bọn lính này đến.
Lục Cơ thì chẳng để tâm, như thể đã quá quen thuộc với những việc như thế này, hắn nói với Cơ Hành: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play