Gió thổi làm cửa sổ va đập ầm ầm, nha hoàn vội vàng đưa tay đóng lại. Ở trên sàn trong phòng có bốn con trâu đồng đựng đầy đá lạnh.
Ở Yến Kinh, mùa hè nóng nực đến sớm, đá lạnh phải được vận chuyển từ hầm băng cách đó trăm dặm. Một miếng nhỏ đã đáng giá mười lượng bạc, chứ đừng nói đến những khối đá lớn hoàn chỉnh. Ở bốn góc phòng đều đặt những con trâu đồng giống hệt nhau.
Phòng mát lạnh, không khí trong lành, trên chiếc giường nhỏ gần cửa sổ có một phụ nhân xinh đẹp đang ngồi, một tay chống cằm, lười biếng nhìn quyển sổ sách trước mặt. Bên cạnh phụ nhân mỹ mạo đó là một thiếu nữ cũng xinh đẹp không kém, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vừa ăn hoa quả đường phèn thêm chút sữa đặc và đá vụn, vừa ăn vừa lật những quyển thiếp chất thành núi. Hai nha hoàn đứng sau lưng, nhẹ nhàng phe phẩy quạt.
"Trời mưa to quá..." Thiếu nữ xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ nói.
Mỹ phụ liếc nhìn nàng một cái rồi nói: "Ăn đồ lạnh ít thôi, kẻo tối phụ thân con về lại không ăn được cơm bây giờ." Nói xong bà quay sang nha hoàn bên cạnh: "Như Ý, mang bát trái cây này đi đi, thay một bình trà nóng khác."
Thiếu nữ tuy có chút không hài lòng nhưng cũng không nói gì. Nha hoàn tên Như Ý đặt quạt xuống, cúi người bê bát trái cây dằm sữa đặc lên. Khi đang chuẩn bị ra ngoài thì có một bà tử mặc áo lụa từ bên ngoài bước vào, bà ta không chào hỏi Như Ý mà đi thẳng đến bên vị mỹ phụ kia, hiển nhiên là có việc gấp.
Như Ý khựng lại một chút rồi bưng bát trái cây cùng ấm trà lạnh ra ngoài, nàng ta lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong truyền đến.
"... Nói là bệnh nặng lắm... biết được chuyện hôn sự của Tam tiểu thư nên đã cãi nhau một trận với sư thái Tĩnh An..."
"Thân thể không khỏe, đã nằm liệt giường rồi..."
"Đại phu nói không qua nổi mùa hè này, có nên báo cho lão gia không..."
Trong phòng im lặng một lúc, giọng nói dịu dàng của mỹ phụ vang lên: "Lão gia dạo này đang bận rộn việc công, mấy chuyện nhỏ này không cần phiền đến người. Khi nào rảnh rỗi thì ta sẽ tự nói với người."
Ngay sau đó, giọng thiếu nữ vang lên: "Bận tâm làm gì, cũng không nhìn lại bản thân mình xem, thế mà cũng dám trèo cao lên nhà người khác."
"Mặc kệ chuyện đó đi." Phụ nhân đó chuyển đề tài: "Nghe nói phu nhân của tân khoa trạng nguyên mấy ngày trước vừa mới qua đời, ngày mai chúng ta còn phải đến viếng." Giọng của bà nghe đầy thương cảm: "Còn trẻ như vậy mà đã mất, thật đáng thương."
Thật đúng là đáng thương. Như Ý nghĩ thầm, bước chân của nàng vẫn không dừng lại, bưng khay bạc đến nhà bếp.
Phụ nhân trong phòng là kế thê của Thủ phụ đương triều, Khương Nguyên Bạch, tên là Quý Thục Nhiên. Thiếu nữ kia là Khương Tam tiểu thư, nữ nhi thân sinh của Quý Thục Nhiên, tên là Khương Ấu Dao.
Còn người mà họ nói "không qua nổi mùa hè này" chính là Khương Nhị tiểu thư, Khương Lê.
Khương Nhị tiểu thư Khương Lê năm năm trước vì phạm lỗi nên bị đưa vào chùa để học lễ nghi. Suốt năm năm qua, dường như Khương gia không có người này vậy. Mọi việc trong phủ hiện tại đều do Quý Thục Nhiên làm chủ, Khương gia như là chỉ còn lại duy nhất một hài tử của chính thê là Khương Ấu Dao. Còn một vị thiên kim tiểu thư khác, cũng là đích nữ của Thủ phụ đại nhân, giờ đây sắp không qua nổi mùa hè này mà tất cả mọi người, trên dưới ở trong phủ đều không có một ai hay biết.
Dù cho có biết đi chăng nữa, dường như cũng chẳng thay đổi được gì.
Như Ý thở dài nhìn tách trà lạnh trong tay, làm gì được chứ? Phu nhân đã qua đời, Khương Nhị tiểu thư lại có danh tiếng không tốt.
Cuộc đời là vậy, người đi trà nguội.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -
Chùa Hạc Lâm trên núi Thanh Thành là một ngôi chùa nổi tiếng.
Đường lên núi tuy gập ghềnh, nhưng cảnh sắc trên núi lại rất đẹp, cây cối tươi tốt, rừng trúc xanh ngắt. Đặc biệt là trụ trì Thông Minh là một vị đại sư có danh tiếng vang xa, nổi tiếng xa gần. Người ta nói rằng cầu nguyện ở chùa Tùng Hạc rất linh nghiệm nên có rất nhiều người không ngại đường xa để đến đây dâng hương.
Cách chùa Hạc Lâm không xa có một ngôi am. So với chùa Hạc Lâm, nơi này trông vắng vẻ hiu quạnh, hầu như không có một ai ở đây cả.
Sau một đêm mưa, gió thổi ở trên núi lại càng lạnh, trong một căn phòng gần phòng chất củi, tiếng khóc của một nữ tử nức nở vang lên không ngừng.
"Cô nương... cô nương phải làm sao bây giờ..."
Tiết Phương Phỉ vừa mới mở mắt ra đã nghe thấy tiếng ồn ào bên tai. Nàng cố gắng động đậy ngón tay nhưng chỉ cảm thấy thân thể của mình nặng như bị rót chì vậy. Nàng cố động đậy thêm một chút nữa thì mới hiểu ra, không phải là do thân thể nàng nặng, mà là do cái chăn quá nặng.
Cái chăn bông này vốn dĩ rất mỏng, nhưng vì ẩm ướt mà trở nên lạnh đến tận xương tủy và nặng nề, đắp lên người rất khó chịu. Nàng kéo chăn ra thì lồng ngực mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng từ từ ngồi dậy.
Tiếng khóc bên cạnh ngừng lại, trong ánh nến mờ, nàng nhìn thấy một gương mặt đầy vui mừng, "Cô nương tỉnh rồi!"
Cô nương?
Tiết Phương Phỉ nghe vậy thì sửng sốt, nàng nhìn kỹ người trước mặt. Nha đầu này trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt sưng húp như một quả hạch đào, nhưng trông cũng rất đáng yêu, chỉ là dáng vẻ hơi gầy gò khiến người ta nhìn mà chua xót. Nàng mặc áo vải bố y xanh đậm không vừa người, không có một món trang sức nào, nước mắt nước mũi lem nhem nhìn Tiết Phương Phỉ cười ngây ngô.
Gọi nàng là cô nương, có lẽ nàng ta là một nha hoàn? Nhưng ngay cả những nha hoàn hầu hạ ở bên người khi nàng còn chưa xuất giá ở Đồng Hương cũng không ăn mặc kém đến mức này.
Tiết Phương Phỉ rùng mình tỉnh táo lại, không đúng, vấn đề là nàng lại không hề nhớ mình có người nha hoàn này. Sau khi nàng gả đến Yến Kinh, bốn nha hoàn thân cận của nàng đã có hai người đã được nàng gả đi. Sau khi xảy ra chuyện trong bữa tiệc kia thì hai người còn lại bị mẫu thân của Thẩm Ngọc Dung đánh đập, nàng van xin mãi thì các nàng mới được tha cho một mạng, nhưng cũng bị đuổi ra ngoài. Những nha hoàn sau này được điều tới bên cạnh nàng có lẽ cũng đều là tai mắt của công chúa Vĩnh Ninh.
Công chúa Vĩnh Ninh! Hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, Tiết Phương Phỉ nhớ ra rồi, chính là công chúa Vĩnh Ninh đến khiêu khích, cuối cùng nàng bị người của công chúa siết cổ đến chết, chẳng lẽ nàng chưa chết? Sao có thể? Công chúa Vĩnh Ninh là người một loại người đã không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì phải làm cho tới, nhổ cỏ tận gốc chứ không thể nào mà ả ta lại tha cho nàng được.
Chẳng lẽ... nàng được cứu? Là Thẩm Ngọc Dung? Hay là người khác?
Tiết Phương Phỉ nhìn nha đầu kia vẫn không nói gì, nha đầu ngừng cười, sợ hãi hỏi: "Cô nương? Cô nương?"
"Ngươi là ai?" Tiết Phương Phỉ hỏi. Lời vừa ra khỏi cổ họng, nàng đã giật mình, giống như là cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nàng lại không nghĩ ra được nó là gì.
Nha đầu nghe vậy thì càng lo lắng, nàng đáp: "Cô nương, nô tỳ là Đồng Nhi!" ( truyện trên app T Y T )
Đồng Nhi? Tiết Phương Phỉ nhớ không ra người này là ai.
"Cô nương." Đồng Nhi gấp đến muốn khóc rồi nói tiếp: "Nô tỳ biết cô nương không vui. Nhị tiểu thư bọn họ sao lại có thể cướp hôn sự của cô nương như vậy được chứ, đó là chuyện đã được phu nhân định sẵn cho cô nương từ lâu rồi mà. Tại sao cả một nhà Hầu gia lại có thể thất tín như vậy. Còn lão gia nữa, cô nương, nô tỳ biết cô nương giận lão gia, nhưng cô nương không thể bỏ mặc tất cả như thế được, cô nương không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho phu nhân chứ. Phu nhân ở thiên đường mà thấy cô nương như vậy thì ngài ấy sẽ buồn lắm!"
Tiết Phương Phỉ mơ hồ nhìn nha đầu kia cứ khóc lóc mãi, nàng tự hỏi chuyện này thì có liên quan gì đến Hầu gia. Nàng biết thế tử Hầu gia, muội muội của Thẩm Ngọc Dung, Thẩm Như Vân, thích thế tử Hầu gia. Hắn ta nổi tiếng là mỹ nam tử Yến Kinh. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nàng chứ?
Nha đầu kia vẫn khóc lóc, đột nhiên sấm chớp vang lên ở bên ngoài, chiếu sáng căn phòng, căn phòng đơn sơ, chăn đệm lạnh ngắt, cũng chiếu sáng Tiết Phương Phỉ.
Tiết Phương Phỉ nhận ra có gì đó không đúng.
Giọng nói này... trong trẻo kiều khí, dù cho có mệt mỏi nhưng vẫn còn sự mềm mại của thiếu nữ.
Đây không phải là giọng của nàng.
"Ta là ai?" Tiết Phương Phỉ bỗng dưng hỏi một câu.
Đồng Nhi nghe vậy thì sửng sốt.
"Ta là ai?" Tiết Phương Phỉ hỏi lại một lần nữa.
"Ngài nói gì vậy," Đồng Nhi tưởng nàng vẫn còn khó chịu giận dỗi, lập tức đáp: "Ngài là thiên kim của Khương đại nhân, Khương Nhị tiểu thư."
Nói xong nàng lại bổ sung thêm: “Là kim chi ngọc diệp chân chính, thiên kim của Thủ phụ đại nhân!"
Khương gia, thiên kim Thủ phụ, Khương Nhị tiểu thư, Khương Lê.
Tiết Phương Phỉ nhắm mắt lại.
Nàng đã trở thành Khương Lê.