Thiên Kim Đích Gả (Mặc Vũ Vân Gian)

Chương 2: Phương Phỉ (2)


2 tuần

trướctiếp

Công chúa Vĩnh Ninh cười, khi ả ta cười, viên ngọc trai Nam Hải lớn bằng ngón tay cái trên chiếc trâm tóc của ả ta lay động, ánh sáng lấp lánh của nó làm cho người nhìn cũng thấy chói mắt.

Một viên ngọc trai Nam Hải cũng bằng cả hàng ngàn mẫu ruộng đất. Hoàng thân quốc thích vẫn luôn dùng những thứ tốt nhất, họ sống trong một cuộc nhung lụa xa hoa mà không hề biết đến khó khăn của lê dân bá tánh ở ngoài kia. Họ sở hữu tất cả mọi thứ mà người khác đều không dám mơ tưởng đến, thế mà họ vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn mơ ước đến những thứ của người khác, thậm chí bọn họ còn có thể vì thế mà trộm cắp hoặc cướp đoạt những thứ đó.

"Có vẻ như ngươi không ngạc nhiên lắm nhỉ" Công chúa Vĩnh Ninh ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Thẩm lang đã nói với ngươi rồi à?"

Thẩm lang, ả gọi gã ta một tiếng thân mật như vậy khiến cho Tiết Phương Phỉ nghe mà nghẹn lời, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, một lát sau mới mở miệng nói: "Ta đang đợi, đợi chính miệng hắn nói với ta."

Tiết Phương Phỉ không ngốc, phụ thân nàng đã dạy dỗ nàng, khiến cho nàng trở nên rất thông minh. Từ khi nàng đổ bệnh rồi nhận ra mình bị giam lỏng, mọi hành động của nàng cũng đều bị giám sát. Nàng đã kết nối các sự kiện lại với nhau, kể cả cái chết của Tiết Chiêu, những thứ này cũng đủ để nàng nhận ra được điều bất thường.

Nàng khéo léo dò hỏi từ miệng của người vú già, cuối cùng cũng biết được sự thật.

Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, tuổi trẻ tài cao, địa vị cũng đã không còn như xưa. Dù cho Tiết Phương Phỉ tài sắc vẹn toàn, nhưng nàng cũng chỉ là nữ nhi của một huyện thừa nhỏ nhoi. Thẩm Ngọc Dung thì lại được công chúa Vĩnh Ninh để mắt đến, có lẽ bọn họ đã lén lút qua lại với nhau từ lâu rồi. Nhưng tóm lại, Tiết Phương Phỉ đã trở thành chướng ngại vật ở trên con đường của họ, nàng phải nhường cho vị công chúa cành vàng lá ngọc này của hoàng thất vị trí của mình.

Nàng nhớ lại ngày xảy ra chuyện, ngày bà mẫu của nàng mở tiệc chiêu đãi, công chúa Vĩnh Ninh cũng có mặt ở đấy, nhớ lại nụ cười đắc ý nở trên môi ả ta ngày hôm đó.

Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng hết rồi.

"Thẩm lang mềm lòng." Công chúa Vĩnh Ninh không để ý, ngồi xuống ghế rồi nhìn nàng: "Bổn công chúa cũng không phải là người nhẫn tâm, ta vốn là muốn giữ lại mạng sống cho ngươi, ai mà ngờ ngươi lại không biết điều." 

Ả ta liếc nhìn bát thuốc rồi thở dài: "Ngươi hà tất phải như vậy?"

Tiết Phương Phỉ không nhịn được mà cười lạnh.

Mỗi ngày một bát thuốc, nàng đã sớm nhận ra có gì đó không ổn ở trong này nên nàng đã đổ những bát thuốc đó vào chậu hoa. Bọn họ muốn nàng "bệnh chết" để công chúa Vĩnh Ninh có thể đường đường chính chính gả vào cửa một cách hợp lý, nhưng nàng lại càng không chịu cho bọn họ được toại nguyện. Phụ thân nàng đã từng dặn, cho đến phút cuối cùng đi chăng nữa thì nàng cũng không được tự chặt đi đường sống của bản thân mình. Huống chi dựa vào cái gì chứ? Tại sao nàng phải chủ động chịu chết để đôi gian phu dâm phụ này có thể che giấu tội ác của mình? Nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy!

Tiết Phương Phỉ nói với một giọng châm biếm, "Đoạt nhân duyên của người khác, hại chết nguyên phối, sát thê diệt tử. ‘Lòng tốt’ của công chúa, Phương Phỉ xin thụ giáo."

Công chúa Vĩnh Ninh thoáng giận giữ, nhưng ả cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng lên rồi bước đến bàn nhấc chậu hải đường đã héo úa. Chậu hoa nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, được đặt trong một chậu sứ trắng tinh xảo, ả ta cười: "Ngươi có biết đệ đệ của ngươi chết như thế nào không?"

Sống lưng của Tiết Phương Phỉ cứng đờ chỉ trong nháy mắt!

"Đệ đệ của ngươi xem ra cũng là một người có tài năng, nhưng mà tuổi trẻ lại có chút khí thịnh" Công chúa Vĩnh Ninh đứng đó thưởng thức vẻ mặt của nàng: “Thế mà hắn ta lại dám điều tra chuyện này, mà lại còn điều tra ra và tìm được chứng cứ nữa chứ. Hắn ta muốn kiện lên Hoàng thượng, suýt chút nữa là liên lụy đến bổn công chúa luôn rồi." 

Ả ta vỗ ngực, như thể sợ hãi lắm. 

"Hắn cũng coi như là thông minh, tìm đến Kinh Triệu Doãn vào ban đêm, nhưng hắn ta lại không biết rằng Kinh Triệu Doãn có giao tình không tồi với ta mà lập tức báo cho ta biết chuyện này." Công chúa Vĩnh Ninh buông tay ra, có chút tiếc nuối mở miệng: "Tiếc thật đấy, tuổi trẻ tài cao, nếu không phải là do chuyện này thì có lẽ hắn ta đã có số làm quan rồi, thật đáng tiếc."

Tiết Phương Phỉ suýt thì cắn nát răng!

Tiết Chiêu! Tiết Chiêu! Nàng đã sớm nghi ngờ cái chết của đệ đệ có điều khuất tất, Tiết Chiêu đã được tập võ từ nhỏ, đầu óc lại thông minh, sao thằng bé lại có thể chết dưới tay bọn cường đạo được chứ! Nhưng nàng lại không thể nào ngờ được sự thật lại như thế này! Đệ đệ của nàng vì muốn đòi công bằng cho nàng mà đệ ấy đã điều tra ra công chúa Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung. Thế nhưng thằng bé mang một tấm lòng tràn đầy chí khí và nhiệt huyết của mình đi báo quan, còn cho rằng bản thân mình tìm đúng người. Ai mà ngờ được bọn họ lại là một giuộc, bao che lẫn nhau, ai mà ngờ được kẻ thù của họ lại chính là quan!

Nàng gầm lên: "Đê tiện! Đê tiện!"

Công chúa Vĩnh Ninh nhướn mày, cười lạnh: "Ngươi thanh cao cho lắm để làm gì? Ngày ngày không ra khỏi cửa, chắc ngươi cũng không biết tin về phụ thân ngươi nhỉ? Bổn công chúa đặc biệt đến đây để báo tin cho ngươi biết đây, phụ thân của ngươi nghe được cái tin ngươi bại họa gia môn, lại biết đệ đệ của ngươi bị cường đạo giết chết nên đang sống sờ sờ mà bị tức chết luôn rồi!"

Tiết Phương Phỉ ngẩn ra rồi la lên thất thanh: "Không thể nào!"

"Không thể?" Công chúa Vĩnh Ninh cười nói: "Ngươi không tin thì cứ đi ra hỏi đám nha hoàn một chút đi, xem thử có đúng không!"

Tiết Phương Phỉ rối loạn, phụ thân nàng vốn là một người không màng danh lợi. Ông làm một vị huyện thừa thanh liêm ở Tương Dương suốt cả một đời, rõ ràng ông là một người tốt đến như thế, tại sao ông lại phải rơi vào hoàn cảnh này, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tức giận mà chết. Nàng không dám tưởng tượng, phụ thân nàng sẽ phải đau khổ như thế nào khi biết được chuyện này chứ.

Đây chính là giết người phóng hỏa kim đai lưng, tu kiều bổ lộ vô thi hài*!

(*Đại loại là kẻ ác thì sống thảnh thơi sung sướng, người tốt thì phải chịu biết bao nhiêu khổ đau.)

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -

Công chúa Vĩnh Ninh nói xong thì có vẻ như mất kiên nhẫn, ả ta đặt chậu hải đường lên bàn rồi ra hiệu cho hai bà vú.

Tiết Phương Phỉ như là nhận ra điều gì đó, nàng hét lên: "Ngươi muốn làm gì?"

Công chúa Vĩnh Ninh nở một nụ cười mai theo vẻ sung sướng cùng với đắc ý: "Tiết Phương Phỉ nhà ngươi phẩm hạnh cao quý, tài sắc vẹn toàn nên tất nhiên là sẽ không thể chịu nổi tội danh thông gian này rồi. Suốt những tháng ngày qua ngươi cũng đã đau khổ giãy dụa rồi, dù cho Thẩm lang vẫn đối xử với ngươi như trước nhưng ngươi vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình được, nhân lúc Thẩm lang vắng nhà, ngươi đã treo cổ tự vẫn."  ( truyện trên app T Y T )

Ả ta cười khẽ thành tiếng.

"Thế nào? Lời giải thích này có giữ được mặt mũi cho ngươi không?" Ả ta đổi giọng, có chút ác ý: "Nếu không vì danh tiếng của Thẩm lang thì bổn cung cũng đã không tốt với ngươi như vậy rồi!"

"Ngươi dám?" Tiết Phương Phỉ giận dữ, nhưng nàng còn chưa kịp phản kháng thì hai bà vú kia đã tiến lên đã áp chế nàng.

"Bổn công chúa và Thẩm lang tình đầu ý hợp" Công chúa Vĩnh Ninh nói: "Chỉ tiếc rằng có ngươi  chặn ở giữa, bổn cung không thể tha cho ngươi được. Nếu như ngươi là một thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng thì bổn cung còn phải tốn chút công sức. Đáng tiếc phụ thân của ngươi chỉ là một huyện thừa nhỏ nhoi, Yến Kinh có biết bao nhiêu tỉnh thành chứ, Tiết gia các ngươi chẳng qua cũng chỉ là cỏ rác mà thôi. Lần sau, trước khi đầu thai thì nhớ chọn một gia đình khá hơn nhé."

Tiết Phương Phỉ tuyệt vọng, nàng không muốn từ bỏ, nàng cố gắng níu kéo cơ hội sống để có thể xoay người, nàng chưa bao giờ tự mình chặt đi đường sống của bản thân cả! Nhưng rốt cuộc nàng lại không thể chống lại quyền lực và sự chênh lệch về thân phận!

Nàng nhìn qua cửa sổ thì thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng lờ mờ nhận ra đó là người đầu ấp tay gối với mình suốt thời gian qua.

Một chút hy vọng bỗng dưng lóe lên ở trong lòng nàng, nàng hét lên: "Thẩm Ngọc Dung! Thẩm Ngọc Dung, ngươi đối xử với ta như vậy, trời đất không dung! Thẩm Ngọc Dung!"

Bóng dáng ngoài cửa sổ bỗng dưng lay động như muốn trốn tránh. Công chúa Vĩnh Ninh quát: "Còn đứng đó làm gì? Động thủ đi!"

Hai bà vú xông tới, một dải lụa trắng quấn quanh cổ nàng, chất liệu của nó mịn màng như da của một mỹ nhân, là tơ lụa cống phẩm mỗi năm của nhà họ Triệu ở Tùng Giang, một tấm lụa đáng giá ngàn vàng. Trong một khoảnh khắc nàng đang không ngừng giãy giụa, nàng nghĩ, ngay cả hung khí mà  bọn họ dùng để giết người mà cũng quý giá như vậy.

Công chúa Vĩnh Ninh đứng cách nàng ba bước, lạnh lùng nhìn nàng giãy giụa, chẳng khác gì thịt cá nằm ở trên tấm thớt cố gắng giãy dụa một lần cuối, nàng ta mở miệng chế giễu: "Nhớ cho kỹ, dù cho ngươi có dung nhan tuyệt sắc, tài học vô song thì rốt cuộc ngươi cũng chỉ là nữ nhi của một tên quan lại nhỏ bé. Bổn cung nghiền chết ngươi - cũng dễ như nghiền chết một con kiến!"

Chậu hải đường, trong cơn giãy giụa của nàng, bị đổ xuống đất, vỡ tan tành. Cành cây khô héo rơi ra, bùn đất ở bên trong cũng vương vãi khắp nơi, hoa văn trang trí bên trên cũng bị rạn nứt bất kham.

Tháng tư ở trên nhân gian, Phương Phỉ rơi rụng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp