Khương Lê cũng không biết rằng mọi hành động của mình ở trước Cát Tường lâu đều bị người khác nhìn thấy rõ ràng. Đợi đến khi Đồng Nhi đi từ tiệm cầm đồ quay lại, cô bé lắc lắc đầu rồi nói: "Cô nương, khối ngọc mà trước đây nô tỳ cầm đã bị người khác chuộc rồi. Nhưng nô tỳ có thấy một khối ngọc khác rất đẹp ở trong tiệm nên đã mua về." Nói rồi, cô bé mở lòng bàn tay ra.
Trong tay Đồng Nhi là một khối ngọc bình thường, ở một nơi như Khương phủ, Hương Xảo đã quen nhìn thấy đồ tốt nên so với những thứ khác thì khối ngọc này còn chẳng có gì nổi bật. Nếu nói có điểm gì đặc biệt thì đó là hình chú mèo mập được khắc trên ngọc trông rất sống động và tinh xảo.
Hương Xảo chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, còn Khương Lê thì nhìn vào chiếc ngọc bội đó chăm chú, nàng cầm khối ngọc lên, dáng vẻ yêu thích đến mức không nỡ buông tay, nàng quay qua nói với Đồng Nhi: "Đúng là rất đẹp."
"Nô tỳ biết cô nương sẽ thích, cô nương thích thì cứ cầm lấy đi ạ."
Khương Lê không từ chối mà nhận lấy, Hương Xảo nhìn cảnh này mà cười thầm trong bụng, nàng ta nghĩ rằng Khương Lê đúng là một kẻ quê mùa, sống trên núi tám năm nên chỉ cần một món đồ tầm thường thế này thôi mà nàng ta cũng thấy yêu thích như vậy rồi.
Khi bọn họ về đến viện Phương Phỉ nơi Khương phủ thì trời cũng đã tối rồi. Chẳng biết từ lúc nào Hương Xảo đã biến mất, Khương Lê cũng hiểu rõ ở trong lòng, chắc chắn là nàng ta đã quay về Thục Tú Viên để báo cáo cho Quý Thục Nhiên.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Đồng Nhi khép cửa lại rồi rót cho Khương Lê một tách trà nóng, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, tại sao người lại muốn nô tỳ chuộc khối ngọc này ạ? Khối ngọc này là của ai, có gì đặc biệt hay sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT